Trấn quốc công rất tức giận, trên đường về còn đang mắng.
Ông lại không biết, mỗi lời nói hành động của ông đều bị người ghi chép lại, báo cáo cho Cảnh Văn đế.
Bởi vì người kia cách quá xa, lại chuyên môn được huấn luyện, đến mức người chém gϊếŧ trên sa trường nửa đời như Trấn Quốc Công cũng không phát hiện được.
Khi Trấn Quốc công trở về nhà, ông cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Sau đó mới nhớ tới, trong cung đưa tin, hôm nay vừa lúc là ngày thứ ba quý phi nương nương sinh hài tử, đồng thời cũng là lễ tắm ba ngày cháu ngoại ông.
"Những hạ lễ ta kêu các ngươi chuẩn bị cho muội muội, cháu ngoại, các ngươi đã chuẩn bị xong hết chưa?"
"Đã chuẩn bị xong từ sớm, cũng đã chuẩn bị cho người đưa vào cung rồi ạ." Tập tục dân gian, cữu cữu phải là người ra sức nhiều nhất. Cho nên sáu người bọn họ cũng không dám sơ suất nửa phần, sớm đã làm tốt.
Theo lẽ bọn họ không được tiến vào cung thăm viếng, nhưng tặng một ít đồ vẫn được.
Nghĩ đến nữ nhi, Trấn quốc công không còn quan tâm đến chuyện trong triều nữa.
"Chậm rãi khoan hãy đi, mang cái này theo." Nói xong, Trấn quốc công lấy ra một chiếc khóa trường mệnh từ trong ngực.
Thứ này được một người thợ thủ công chạm khắc một tháng trước khi Dung quý phi sinh con, đồng dạng cùng một khối ngọc, chất lượng thượng thừa, toàn bộ Trấn Quốc Công phủ tất cả con cháu đích xuất (dòng chính) đều có một khối, theo lý con của nữ nhi đáng lẽ không có, dù sao cũng là cháu ngoại, nhưng Trấn Quốc Công không nói lý!
Dù sao đời này ông chỉ có một nữ nhi, duy nhất một đứa nhi nữ này thôi, Trấn Quốc Công đương nhiên cũng coi đứa bé do Dung quý phi sinh ra là cháu trai của mình.
Cho dù là huyết mạch của hoàng thất, không phải trên người cũng chảy một nửa dòng máu của Nguỵ gia bọn họ.
"Còn có các ngươi."
Đôi mắt hổ của Trấn Quốc công lóe lên lướt qua mặt sáu hán tử: "Cho dù muội muội các ngươi gả đi rồi thì vẫn như cũ là người của Trấn Quốc Công phủ, hiểu chưa? Đừng để ta nghe được lời nói khó nghe nào, nếu không các ngươi chờ đó cho ta!"
Sáu tên hán tử hai mặt nhìn nhau, không biết nên khóc hay cười.
Bọn họ sao mà dám, thương còn không kịp.
"Cái này còn tạm được." Trấn Quốc Công cuối cùng hài lòng rồi.
Về phần bị hoàng đế khiển trách trong triều, Trấn quốc công đương nhiên không thể nói cho Dung quý phi biết, giấu nàng ta còn không kịp.
Nhưng cuối cùng Dung quý phi cũng đã biết.
Dù sao nàng ta cũng không ngốc, phải không?
Tin tức lớn như vậy, cho dù nàng ta không biết, người khác cũng tìm trăm phương ngàn kế nói cho nàng ta.
Dung quý phi lần này thật sự rất đau lòng, nước mắt như trân châu rơi xuống.
Không hiểu sao trong lòng nàng ta đột nhiên có chút hoảng sợ, nàng ta nắm lấy tay ma ma bên cạnh không chịu buông ra: “Ma ma nói cho ta, có phải hoàng thượng thay lòng rồi, có phải bắt đầu chán ghét bản cung rồi không?”
Ma ma nào biết hoàng đế nghĩ thế nào, ngoại trừ trái lương tâm an ủi nàng ta, cũng không biết làm gì hơn.
Cố Thiệu ở một bên nghe một lát, cũng không có bi quan như vậy.
Suy cho cùng theo y thấy, muốn thật sự diệt trừ một người, sẽ không nháo ra động tĩnh lớn như vậy.
Hoàng đế còn có thể mắng người, còn chứng minh Trấn Quốc Công trong lòng hắn vẫn chưa chán ghét đến mức bị vứt bỏ, trong lòng hoàng đế vẫn còn một chút ân tình với ngoại tổ phụ y.
Nếu một ngày nào đó nương của y đột nhiên bị phong thành Hoàng quý phi, hoặc hoàng đế bắt đầu trắng trợn tán dương Trấn Quốc Công, vậy lúc đó mới xong đời.