Chương 17

Rốt cuộc, không thể bận việc vô ích đúng không? Tuy nhiên, lần này Dung quý phi sinh con quá suôn sẻ và rất nhanh chóng. Lúc này hoàng thượng còn đang nghị sự, nên không có thời gian để tới, Dung quý phi khi ra ngoài lại cố ý tránh hoàng hậu, hoàng hậu lúc này hẳn là còn đang vội vàng chạy tới.

Lúc này, trên dưới toàn bộ Thư Lan Trai người có thể làm chủ cũng chỉ có thái tử điện hạ.

Ma ma là người mà đại mama bên người Nguỵ phu nhân dạy dỗ ra, tự nhiên biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Nghĩ nghĩ, mama đưa tiểu hoàng tử cho Mặc Thư bế.

Cảm nhận được trong lòng mình chìm xuống, Mặc Thư hoàn toàn choáng váng. Sau khi phản ứng lại, Mặc Thư nhanh chóng giao đứa bé trong tay cho chủ nhân.

Lúc này đến phiên mama luống cuống.

Bà chỉ muốn để nội thị của thái tử điện hạ kiểm tra một chút tiểu hoàng tử có khoẻ mạnh hay không, thể hiện chút tôn kính, sao còn ôm đi???

Mặc Thư dù có thông minh đến đâu thì dù sao cũng mới chỉ là một thiếu niên, đầu óc nóng lên cũng mắc sai lầm.

Thái tử đột nhiên tiếp nhận một củ khoai lang bỏng tay, cảm thấy da đầu tê dại.

Mà đúng lúc này, Cố Thiệu vừa vặn mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, song phương gần như đồng thời nín thở.

...

Quá nhỏ...

Những suy nghĩ như vậy gần như đồng thời xẹt qua trong đầu Cố Thiệu và thái tử.

Khác biệt chính là Cố Thiệu cảm khái tuổi tác và mức độ non nớt của người kia. Mặc dù từ lời nói và hành vi của người xung quanh đã biết đây là cổ đại, cũng biết cổ nhân thành thân tương đối sớm, nhưng nhìn bộ dáng thiếu niên trước mắt này chỉ tầm học sinh cấp hai, cấp ba, trong lúc nhất thời Cố Thiệu vẫn khó mà tiếp thu được.

Bởi vì hầu hết khi một đứa trẻ được sinh ra, phụ mẫu nó đều có mặt, mama ôm mình ra cho hắn nhìn đầu tiên, Cố Thiệu tự động coi thái tử trước mặt là phụ thân đời này của mình rồi.

Nhận một học sinh trung học làm cha, cho dù đối phương thân phận tôn quý, trong lòng Cố Thiệu cũng khó chấp nhận.

Đây không phải là đang tàn phá đoá hoa của tổ quốc sao???

Nên nhớ đời trước lúc y chết cũng đã gần ba mươi.

Chớ nói đến việc cha ruột đời trước của y chỉ mới tạ thế nửa năm mà thôi.

Mà thái tử cảm khái chính là, thì ra hài tử mới ra đời lại nhỏ như vậy?

Khuôn mặt nhỏ nhắn này thậm chỉ bằng nửa bàn tay của mình, cánh tay cũng chỉ bằng hai ngón tay cộng lại.

Lúc Dung quý phi mang thai không phải mỗi ngày đều bồi bổ sao?

Những dược liệu quý và thuốc bổ mà Trấn Quốc công thu thập được lúc chinh chiến đều đặn đưa về cung như nước, sao cũng không thấy khoẻ mạnh chút nào?

Thái tử chỉ cảm thấy, mình chỉ cần hơi dùng sức liền có thể làm hư vật nhỏ này.

Nhưng một đứa bé nhỏ tựa hồ có chút bẩm sinh yếu đuối, đợi sau này trưởng thành sẽ tự nhiên học được cạnh tranh với ca ca nó.

Sinh ra ở đế vương gia, sao lại không có tranh đấu được?

Bởi vì từ ngày thái tử ra đời là trưởng tử cũng là việc ván đã đóng thuyền, trời sinh địa vị khác biệt với các huynh đệ khác, các huynh đệ khác đều là con thứ, từ khi hắn sinh ra, sợ loạn đích thứ, địa vị hai vị ca ca sinh ra trước hắn cũng theo đó rơi xuống ngàn trượng.

Sau khi Cảnh Văn đế lên ngôi, tương phản càng trở nên rõ ràng hơn, lúc trước là huynh đệ, bây giờ lại trở thành quân thần.

Cho nên mặc dù có rất nhiều hoàng tử sinh sau, nhưng lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy đệ đệ mình ra đời.

Nhất là tóc máu của vị hoàng đệ này chưa khô, còn thoang thoảng mùi máu. Thái tử còn trẻ, gặp cảnh tượng này khó tránh khỏi cảm động, nhưng trong nháy mắt, hắn đã tỉnh táo lại.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin