"Tiểu Đức tử, tiểu Lộc tử, tiểu Phúc tử, tiểu Toàn tử... mấy người các ngươi, xem thử có thể đưa quý phi về Thu Ngô Cung, nơi này cách Thư Lan Trai là gần nhất, ta đi tìm Triệu Sung Dung." Hôm nay cho dù cướp, nàng ấy cũng phải cướp được Thư Lan Trai này!
Dung quý phi bên người còn có một nha hoàn khác Tố Nguyệt là người cơ linh nhất, phản ứng nhanh nhất.
Nói xong, Tố Nguyệt vắt chân lên cổ mà chạy.
Cũng may bình thường tuỳ tùng bên Dung quý phi đông đảo, cho nên tạm thời sẽ không có chuyện gì.
Cùng lúc đó, Thái tử mang theo tùy tùng từ Đông cung ra, phụ hoàng triệu hắn đi nghị sự, hắn giữa trưa cũng không ngủ, thu thập qua loa một chút rồi ra ngoài.
Thời điểm đi ngang qua ngự hoa viên, nghe được cách đó không xa có tiếng huyên náo.
Mới đầu thái tử cũng không để ý, cho đến khi một nha hoàn ngay chỗ rẽ chạm phải hắn.
"To gan!"
"Ngươi là người của cung nào? Dám va chạm thái tử điện hạ, người đâu, bắt lại cho ta!"
Tố Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó không xa, không phải thái tử thì còn là ai?
Bị tiểu nha hoàn này nhìn chằm chằm, thái tử đột nhiên có dự cảm không tốt trong lòng.
Trong một chốc, dự cảm của thái tử điện hạ ứng nghiệm rồi.
Ước chừng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, Tố Nguyệt sau khi kịp phản ứng lại, liền quỳ xuống: "Thái tử điện hạ, van cầu ngài, cứu nương nương của chúng ta với!"
Giờ phút này thái tử mới nhận ra, nha hoàn này là người trong cung của Dung quý phi.
Nếu xét trên dưới hoàng cung này, người mà thái tử không muốn đắc tội nhất, chính là vị đang mang lục giáp Dung quý phi này, cho dù là hoàng hậu, cũng không bì kịp.
Dù sao bởi vì thân phận hắn là con của tiên hoàng hậu, hoàng hậu cũng tôn trọng hắn vài phần.
Nha hoàn này có vẻ còn chưa biết, hơn hai tháng trước, hắn còn thương nghị với thái phó muốn hại chết chủ tử nàng ta.
Bây giờ nàng ấy cầu mình, không khác nào bảo hổ lột da.
Nghĩ tới đây, thái tử vẻ mặt có chút kỳ quái. Tố Nguyệt không biết, nàng ấy chỉ dập đầu theo bản năng.
Tình trạng của nương nương, sợ là không thể chậm trễ thêm nữa!
Một lát sau, trán Tố Nguyệt đã đổ máu.
Bầu không khí dần dần trở nên ngưng trọng, Tố Nguyệt cũng không dám thở mạnh.
Ngay lúc nàng ấy sắp bỏ cuộc, sau một hồi im lặng, thái tử cuối cùng cũng thả lỏng: "Mặc Ngọc, ngươi cầm lệnh bài của cô, đến Thư Lan Trai tìm Triệu nương nương đi."
Cũng không phải hảo tâm, nếu như có thể, thái tử càng muốn trì hoãn đến khi tiểu hoàng tử có việc.
Thế nhưng hắn biết, mình không thể.
Khi Tố Nguyệt gặp hắn, liền không thể.
Phàm là tiểu Hoàng tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn không thoát khỏi liên quan, đến lúc đó vạn nhất phụ hoàng trách tội, cảm thấy hắn tâm tư đố kị, cho nên tiểu hoàng tử mới xảy ra chuyện thì phải làm sao?
Tiểu hoàng tử là một loại uy hϊếp đối với hắn, chuyện này hắn có thể thấy rõ, và phụ hoàng cũng vậy.
Thái tử không nguyện ý nhìn thấy phụ hoàng thất vọng đối với hắn.
Nhưng nha hoàn này rốt cuộc là cố ý hay vô tình?
Bị ánh mắt dò xét của thái tử điện hạ đâm vào, lòng Tố Nguyệt loạn cào cào, lúc này nàng ấy mới nhận ra hành động của mình liều lĩnh đến mức nào.
"Chuyện này, đi Tĩnh Sự Phòng lãnh 10 gậy."
Lo lắng là chuyện cấp bách, Đông Cung cũng uy nghiêm.
Lời vừa dứt, Tố Nguyệt sắc mặt tái nhợt...
Sau nửa nén hương, cửa cung Thư Lan Trai vang lên tiếng gõ, Triệu Sung Dung vô cùng bất mãn.
Mặc dù nàng ấy phân vị không cao, cũng không có con cái, nhưng cũng là người bên cạnh Cảnh Văn đế từ lâu, Dung quý phi làm vậy cũng quá phách lối!
Nhóm dịch: Nhà YooAhin