Chương 7

Hệ thống: “Có thể nhưng không cần thiết, khách nhân cấp hai trở lên có thể phá hỏng phòng ngự, trực tiếp đi vào khách điếm.”

“……”

Lục Kiến Vi nhíu mày, đây không phải là nói, chỉ cần cấp bậc của nàng và lực phòng ngự khách điếm không nâng cấp thì nàng luôn có khả năng gặp nguy hiểm hay sao.

Quả nhiên nguy hiểm và kỳ ngộ luôn tồn tại song song.

Lục Kiến Vi lại nảy ra một ý tưởng: “Khách nhân vi phạm quy tắc khách điếm có thể bị phạt tiền đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Tiền này là hắn nhất định phải đích thân giao cho ta hay là hệ thống có thể trực tiếp thu?”

“Có thể trực tiếp thu.”

“Đến lúc đó có phải có thể trực tiếp dùng tiền phạt nâng cấp năng lực phòng ngự?”

Hệ thống đứng máy.

Nó trầm mặc một lúc lâu mới rầu rĩ nói: “Có thể, nhưng nhất định phải trong phạm vi hợp lý.”

Cũng không thể phạt hết toàn bộ tiền trên người đối phương.

Lục Kiến Vi cười nói: “Tốt lắm, vậy thì mở mode kinh doanh.”

Trong vòng mười dặm trên bản đồ không có nửa bóng người, tạm thời không có tai họa ngầm, Lục Kiến Vi trong lòng cũng yên tâm đôi chút. Quả nhiên như lời hệ thống nói, nơi này chim không thèm ỉa, liên tiếp ba ngày cũng không có người đi ngang qua khách điếm.

Lục Kiến Vi không vội.

Nàng dùng ba ngày đem cấp bậc cá nhân tăng thêm một bậc (460/1000), nhưng không có kỹ năng đi kèm nên hiện tại vẫn chưa dùng tới.

Sau khi tu luyện nội công, nàng cảm nhận rõ rệt thân thể biến hóa, tinh lực so với trước đây cường thịnh hơn, trước kia chỉ cần va đập một tí da cũng sẽ bầm tím, hiện tại có nội lực hộ thể khiến Lục Kiến Vi cường kiện hơn rất nhiều.

Lấy nước giếng cũng không tốn sức.

Lục Kiến Vi ăn cơm chiều xong thì tia nắng cuối cùng cũng vùi mình vào chân trời, nàng thu dọn chén đũa, ngồi ở hành lang nghỉ mát, một mình thưởng thức cảnh chiều tà hoa lệ.

Sắc trời dần tối.

Lại là một ngày không có khách.

Nàng nhàn nhã mở bản đồ kiểm tra động tĩnh chung quanh như thường lệ, không có hi vọng sẽ nhìn thấy khách, thế nhưng lại phát hiện cách khách điếm một trăm mét về hướng đông nam có hai chấm màu xanh lá.

Cuối cùng cũng có người rồi!

Vọng Nguyệt Thành nằm ở hướng tây bắc Khải triều, gần biên quan, là một huyện thành tương đối cằn cỗi.

Nơi đây dân cư thưa thớt, thương nhân cũng lười đi ngang nơi này.

Cách khách điếm một trăm mét có một già một trẻ bước đi tập tễnh, dáng vẻ phong trần mệt mỏi. Bọn họ đi bộ đã lâu, chung quanh hiếm thấy dấu chân người, phỏng chừng tối nay chỉ có thể ăn ngủ ngoài trời hoang dã.

Ai ngờ sau khi băng qua một sườn núi thấp lại thấy một tòa khách điếm đập vào mắt.

“Khách điếm!” Thiếu niên lảo đảo vài bước, trên mặt mừng rỡ: “Ta thấy rồi, Bát Phương khách điếm, thật sự là khách điếm!”

Lão nhân nhìn qua thể lực khỏe mạnh, chỉ vì chiếu cố thiếu niên mà cố ý đi chậm. Lão cũng tươi cười nói: “Không tồi, đêm nay có chỗ trú rồi.”

Đáy mắt lại cất giấu một tia nghi ngờ.

Kỳ quái, trước kia nơi này cũng không có khách điếm, hơn nữa ai lại mở khách điếm ở nơi hoang vu dã ngoại này? Còn không phải là chòi nghỉ chân thô sơ ven đường mà là một tòa cao lầu ba tầng nguy nga sạch sẽ?

Lão dặn dò thiếu niên: “Làm theo những gì chúng ta đã bàn trước, đừng bại lộ thân phận.”

Thiếu niên chỉ mới 11 - 12 tuổi, mặt mày tuấn tú, nghe vậy ngoan ngoãn trả lời: “Ta biết rồi, Trương bá.”

Trong khách điếm, Lục Kiến Vi đang ngồi sau quầy bỗng nhiên nhớ tới một việc.

Còn chưa đặt giá phòng!

Nàng gọi hệ thống: “Bảng giá đâu?”

Hệ thống: “Ký chủ chưa định giá.”

Lục Kiến Vi tham khảo giá cả trong sổ tay sinh tồn, suy nghĩ một lúc nói: “Giường chung một đêm 100 văn; phòng phổ thông ở lầu hai tạm thời gọi là thứ phòng, một đêm 500 văn; phòng cao cấp lầu ba gọi là thượng phòng, một đêm 5 lượng bạc.”

Hệ thống: “……”

Luận lòng dạ hiểm độc, hệ thống còn lâu mới đuổi kịp ký chủ.

“Ký chủ không thể định giá vượt quá mức thị trường.”