Chương 4

Ví như khách nhân chỉ đập phá bàn ghế, nàng không thể gϊếŧ hắn; khách nhân gϊếŧ người tại khách điếm; nàng cũng không thể chỉ phạt tiền.

Khóe miệng Lục Kiến Vi giật giật, chẳng lẽ bởi vì nàng càm ràm vài câu mà bị hệ thống cho lưu lạc đến thế giới võ hiệp sao?

“Hệ thống, ngươi trong lúc ta ý thức không tỉnh táo trói buộc ta xuyên qua, vi phạm pháp luật ở thế giới ta sống, cho nên hợp đồng giữa chúng ta vô hiệu, ta muốn hủy hợp đồng.”

Hệ thống giả chết.

Lục Kiến Vi đương nhiên phẫn nộ, nhưng nàng biết có phẫn nộ cũng vô dụng, hệ thống giả chết chứng tỏ nó cũng chột dạ, còn không bằng nhân lúc này đòi thêm tiền tài và đồ vật có thể bảo mệnh.

“Không hủy được thì cũng phải cho chút bồi thường chứ?”

Hệ thống rốt cuộc đáp lại: “Có thể, nhưng có hạn chế.”

Lục Kiến Vi không chút khách khí: “Cho ta 500 lượng bạc, mười bộ quần áo giày vớ cho bốn mùa, đạo cụ phòng ngự cấp chín.”

Hệ thống: “…… Nhiều nhất chỉ cho ngươi được 500 đồng, bốn bộ quần áo giầy vớ và đạo cụ phòng ngự cấp hai.”

Không đợi Lục Kiến Vi phản bác, hệ thống liền nói: “Tiền tài và quần áo đã để vào ba lô cá nhân. Đạo cụ phòng ngự đã hoạt động, trong phạm vi khách điếm kinh doanh có thể miễn trừ lực công kích cấp hai và từ cấp hai trở xuống.”

“Không được, phòng ngự kém dễ mất mạng lắm, chết rồi còn kinh doanh khách điếm gì nữa?”

Hệ thống trầm mặc một lúc mới nói: “Nhiều nhất lại đưa ngươi một quyển tâm pháp, ngoài ra thật sự không còn.”

“Tâm pháp?” Lục Kiến Vi thở dài: “Ta tuổi này còn có thể luyện võ công sao?”

Hệ thống nói: “Thời điểm xuyên qua ta đã sửa đổi số liệu thân thể ngươi, hiện tại ngươi có thiên phú tu tập tuyệt hảo, tuổi tác không thành vấn đề.”

“Nhưng ta xem không hiểu tâm pháp.”

Hệ thống sợ Lục Kiến Vi rồi, nó trực tiếp ném cho nàng một quyển nội công tâm pháp đến tên cũng không có, sau đó im lặng chuồn đi mất.

Lục Kiến Vi nhận tâm pháp, mở ra trang thứ nhất.

Ấn đường nàng bỗng cảm thấy lạnh lẽo như có gió từ khe núi thổi qua, từng con chữ trong tâm pháp khắc sâu vào trí óc, từ ngữ tối nghĩa khó hiểu cũng biến thành hình ảnh cụ thể mãnh liệt rót vào đầu, tỉnh ngộ cảm thấy đầu óc thanh tỉnh trước nay chưa từng có.

Lục Kiến Vi đắm chìm trong tâm pháp cho đến khi nắng sớm rọi qua song cửa sổ, chiếu lên mặt gương đồng làm phản xạ ra ánh sáng chói mắt, lúc này nàng mới tỉnh táo lại.

Hệ thống đột nhiên online.

“Chúc mừng ký chủ đã lĩnh ngộ tâm pháp, tin tức cá nhân có cập nhật mới, có xem hay không?”

“Xem.”

Tên họ: Lục Kiến Vi

……

Cấp bậc: 0 ( 65/100 ) (đại khái chỉ có thể bắt được gà mái già)

……

Tài sản cá nhân: 600 đồng (ngươi nghèo mà lòng phơi phới)

Ba lô cá nhân: Tặng một bộ quần áo tân thủ, bốn bộ quần áo cho bốn mùa

“Hệ thống, để quần áo vào tủ.” Lục Kiến Vi sai hệ thống mà không có chút gánh nặng tâm lý.

Hệ thống biết mình đuối lý nên chỉ đành ai oán làm theo.

“Quần áo đặt xong rồi. Bây giờ là 7 giờ sáng, có mở cửa buôn bán hay không?”

Lục Kiến Vi nhìn hoa văn trên áo ngủ, lắc đầu nói: “Không mở.”

Nàng mở tủ quần áo, một mùi hương nhè nhẹ xông vào chóp mũi, là mùi đàn hương. Dùng gỗ đàn hương làm tủ quần áo đúng là không tệ. Năm bộ quần áo được đặt chỉnh tề trong tủ, hai bộ váy lụa xếp cùng một chỗ, ba bộ khác chắc là quần áo cho các mùa còn lại.

Quần áo nằm trong gói tân thủ nhất định là quần áo phù hợp với thời tiết hiện tại.

Lục Kiến Vi lập tức vươn tay muốn cởϊ áσ ngủ, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Ngươi không nhìn trộm ta đó chứ?”

“Hệ thống sẽ bảo hộ riêng tư cho ký chủ.”

Lục Kiến Vi lúc này mới thay quần áo.

Quần áo là kiểu dáng bình thường, trên áo dưới váy, giao lãnh bên phải, tay áo bó, eo thắt đai lưng, tổng thể là lụa màu lam nhạt, hình thức không tính là xuất sắc, nhưng mặc trên người Lục Kiến Vi lại có cảm giác cao cấp.