Chương 37

“Đào sư huynh, bọn họ không phải đều muốn đi Vọng Nguyệt Thành chứ?” Ngụy Liễu hạ giọng dò hỏi.

Đào Dương nhíu mày: “Không biết.”

“Ngươi nói bọn họ liệu có phải cũng vì việc kia không?” Ngụy Liễu thấp thỏm bất an: “Võ công bọn họ đều cao hơn chúng ta, đến lúc đó…”

“Nhị vị thiếu hiệp thì thầm gì đó?” Người đằng trước đột nhiên xoay người lộ ra gương mặt phù dung tô son điểm phấn, ngữ điệu ngả ngớn cười nói: “Không bằng nói ra cho mọi người cùng vui?”

Hắn ngũ quan thanh tú, dáng người quyến rũ, mặc một bộ xiêm y thêu hồ điệp, nhẹ nhàng xinh đẹp như môt chú bướm nhảy múa. Trang điểm tinh xảo nhưng giọng nói lại là chất giọng nheo nhéo của nam nhân.

Nguỵ Liễu trong lòng chột dạ, mặt lộ vẻ hối lỗi ôm quyền nói: “Không cẩn thận quấy rầy tiền bối, mong tiền bối thứ tội.”

“Ta hỏi, các ngươi đang nói gì?” Hoa hồ điệp nghiêng đầu nâng khóe môi nhìn nàng: “Con người ta không thích nhất là hỏi một đằng trả lời một nẻo.”

Đào Dương tiến lên trước một bước, thành khẩn nói: “Tiền bối thứ tội, vãn bối cùng sư muội chỉ là thấy nơi này hoang dã, trong lòng tò mò.”

“Ôi chao, bảo vệ như vậy sao, trừ phi…” Hắn cười khanh khách ra tiếng, lại dùng khăn che miệng, sóng mắt di chuyển giữa hai người: “Trừ phi các ngươi là đôi uyên ương bỏ trốn?”

Sắc mặt Đào Dương và Ngụy Liễu chợt đỏ bừng, thậm chí bởi vì những lời này mà còn lùi lại nửa bước.

“Chậc chậc chậc, da mặt mỏng như vậy.” Hoa hồ điệp dường như cảm thấy thú vị: “Không bằng để bổn cô nương thành toàn cho các ngươi.”

Nói rồi hắn liền giơ khăn lụa trong tay lên.

“Lão Lữ.” Hắc y nam tử bên cạnh gọi hắn: “Đừng làm hỏng việc.”

“Tên chuột chết tiệt, gọi lão Lữ cái gì.”

Lữ Hồ Điệp tức giận liếc hắn, xoay người về trước, ánh mắt mị hoặc từ trên người hai người kia rời đi, lúc này mới đuổi theo bước chân đồng bạn.

Ngụy Liễu và Đào Dương lòng còn sợ hãi. Đợi hai người nọ đi xa Đào Dương mới lo lắng nói: “Nói như vậy bọn họ chính là Lữ Hồ Điệp và Tào Háo Tử nổi danh giang hồ.”

“Ngươi là nói……” Ngụy Liễu cả kinh trợn tròn mắt: “Người thích tự xưng bổn cô nương kia là Lữ Hồ Điệp?”

“Không sai.” Đào Dương than nhẹ: “Nghe nói hắn tính tình âm dương cổ quái, hành sự chỉ dựa vào cảm xúc, hy vọng sau này chúng ta đừng gặp lại hắn.”

Ngụy Liễu gật đầu, nhanh chóng đổi đề tài: “Vọng Nguyệt Thành này đúng là xa xôi hoang vắng, đến một bóng cây cũng không có, không biết còn bao lâu mới đến nơi, trong túi cũng hết nước rồi.”

“Chắc là sắp rồi.” Trước mắt Đào Dương bỗng sáng ngời: “Sư muội ngươi xem, bên kia có phải có khách điếm hay không? Chúng ta không ngại vào đó nghỉ chân, sẵn tiện lấy chút nước uống.”

“Đúng thật là khách điếm!” Ngụy Liễu vui mừng lộ rõ trên mặt, thế nhưng lại chần chờ nói: “Bọn người kia dường như cũng muốn đi vào.”

Đào Dương liếʍ đôi môi khô nứt: “Còn ít nhất hai mươi dặm mới đến Vọng Nguyệt Thành, chúng ta cứ vào trong mua bình nước.”

“Cũng được.”

Giữa đồng không mông quạnh, một tòa khách điếm khí phái được dựng lên sừng sững, Lữ Hồ Điệp và Tào Háo Tử kiến thức rộng rãi cũng không khỏi kinh ngạc vài giây.

Bọn họ hành tẩu giang hồ nhiều năm, nháy mắt đã nhạy bén nhận ra được chỗ quỷ dị của khách điếm.

“Chẳng lẽ là hắc điếm?” Lữ Hồ Điệp hỏi.

Tào Háo Tử lạnh nhạt trả lời: “Thế thì đã sao?”

Lữ Hồ Điệp cười khanh khách: “Không thế nào, chẳng qua bộ xiêm y mới này của ta sợ là phải dính máu.”

“Hắn vào trong rồi.” Người Tào Háo Tử chỉ chính là vị khách độc hành kia.

Lữ Hồ Điệp: “Thanh đao của hắn rất bất phàm, làm ta nhớ đến một người.”

Hai người liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “Đao khách Yến Phi Tàng.”

Yến Phi Tàng là võ sư cấp sáu, một tay đao pháp xuất quỷ nhập thần, nhân xưng giang hồ đệ nhất đao khách.

“Nghe nói hắn thân thiết với Kim Đao thương hành, tại sao lại tới nơi này?” Lữ Hồ Điệp nghi hoặc.

Tào Háo Tử: “Đi vào xem thử.”

“Chờ một chút.” Lữ Hồ Điệp thần sắc khẽ biến, ngưng thần giây lát mới lộ ra một nụ cười quỷ dị: “Bé cưng của ta di chuyển rồi.”