Chương 31

Hắn nâng đũa, muốn đích thân gắp thức ăn cho Lục Kiến Vi, Lục Kiến Vi vội vàng ngăn cản: “Không cần, để ta tự làm.”

Nàng trang bức chỉ vì muốn hù dọa đối phương, không phải thật sự vì để người khác làm trâu làm ngựa cho mình.

“Các ngươi ngồi xuống hết đi.” Nàng ngồi trên cao, Trương bá và Chu Nguyệt ngồi bên trái, phụ tử Tiết gia trực tiếp ngồi ở cuối, trên mặt không có chút nào không tình nguyện.

Lục Kiến Vi: “……”

Nàng lại lần nữa sâu sắc cảm nhận được cẩn trọng của dân thường đối với võ giả.

“Lục trưởng quầy, đây là chiêu bài của tiểu điếm.” Tiết Bình Sơn chỉ món ăn ở giữa, thấp giọng giới thiệu cho nàng.

“Nguyên liệu chính là thịt bồ câu được nuôi nấng công phu, gia vị là một số dược liệu ôn hòa bổ dưỡng, trong bụng bồ câu có cải trắng, cải trắng vị cam ngọt thanh mát giúp đỡ ngấy.”

Lục Kiến Vi ngạc nhiên hỏi: “Túy tiên có nghĩa là gì?”

“Nhân loại đều muốn bay lên trời làm thần tiên, chim chóc là gần với thần tiên nhất, bồ câu lại là sứ giả đưa tin, có lẽ một ngày nào đó có thể mang lời cầu nguyện của nhân loại đến tai thần tiên, cho nên ta dùng từ ‘tiên’.”

Lục Kiến Vi nâng đũa gắp một miếng thịt đùi đưa lên chóp mũi, quả nhiên trong thịt có mùi rượu nhàn nhạt, ngọt thanh như rượu trái cây, tản ra hương khí làm say lòng người.

“Đây là ‘túy’ ư?” Nàng nói rồi bỏ thịt vào miệng, khen ngợi từ đáy lòng: “Không hổ là chiêu bài, hương vị rất tuyệt.”

Tiết Bình Sơn tươi cười nói: “Chút tiểu tâm cơ không thể gạt được hỏa nhãn kim tinh của Lục chưởng quầy, ngài thích là được.”

Lục Kiến Vi: “……”

Quá đáng rồi, còn nịnh nữa nàng sẽ bị thổi bay mất.

“Có thể nếm được tay nghề Tiết lão bản là vinh hạnh của ta.” Lục Kiến Vi thong thả nói: “Ngày sau nếu cần giúp đỡ Tiết lão bản có thể tới khách điếm tìm ta.”

Tiết Bình Sơn trong lòng chấn động, hắn đến nhận lỗi lại tự mình xuống bếp không phải là vì những lời này sao?

“Không dối gạt Lục chưởng quầy, Tiết mỗ quả thực muốn nhờ ngài giúp một chuyện.” Hắn rót cho Lục Kiến Vi một chén rượu, rượu cũng là thứ hắn trân quý, ngày thường căn bản không nỡ lấy ra.

Lục Kiến Vi không uống rượu, nhưng cũng không ngăn cản.

“Nói nghe thử.”

Tiết Bình Sơn liếc mắt nhìn qua nhi tử thần sắc kích động, nói: “Khuyển tử từ nhỏ đã muốn học võ, chẳng qua Tiết gia không có cách nào giúp hắn, khuyển tử không có cơ hội được học võ công chân chính, ta không cầu hắn có thể học được võ học quang diệu môn mi, chỉ cầu hắn sau này có thể bảo toàn tánh mạng bản thân là được.”

“Tiết công tử bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiết Quan Hà thành thật trả lời: “Mười sáu.”

“Tuổi này học võ chỉ sợ không dễ.” Căn cốt sắp trưởng thành, nếu luyện lại từ đầu nhất định phải hao phí tâm huyết rất lớn, còn chưa chắc sẽ học thành công.

Mặt Tiết Quan Hà đỏ bừng: “Ta, ta cũng không muốn học cái thế thần công, ta chỉ muốn giống khách nhân giang hồ có thể vượt nóc băng tường, hành hiệp trượng nghĩa.”

Quan trọng nhất chính là sẽ không dễ dàng bị người ta hãm hại.

Nhưng đối mặt với ba người Lục Kiến Vi, hắn không dám nói võ giả lạm sát người vô tội.

Lục Kiến Vi hỏi: “Ngươi muốn bái nhập môn phái hoặc võ học thế gia nào?”

Tiết Quan Hà liếc mắt nhìn Trương bá, lắp bắp nói: “Ta, ta có thể bái vị tiền bối này làm vi sư không?”

Trương bá: ?

Không bái chưởng quầy mà bái lão?

Trương bá lắc đầu nói: “Ta không thu đồ đệ.”

Nói xong còn quan sát vẻ mặt Lục Kiến Vi, thấy nàng không có không vui mới yên tâm.

Tiết Quan Hà lần nữa bị cự tuyệt, trong lòng bàng hoàng đến cực điểm.

“Lục chưởng quầy.” Tiết Bình Sơn vội nói: “Nếu khuyển tử có thể bái sư học nghệ, tất không thể thiếu lễ vật nhập học, chỉ cần Lục chưởng quầy không chê, ngày sau có sai phái, Tiết mỗ quyết không chối từ.”

Lục Kiến Vi ra vẻ trầm ngâm, phụ tử Tiết gia lại không dám quấy rầy nàng suy nghĩ.

Nàng ở trong lòng hỏi hệ thống: “Tiểu Khách, ngươi có thể kiểm tra căn cốt Tiểu Tiết không?”