Chương 30

“Đương nhiên rồi, Lục chưởng quầy khiêm tốn, Tiết mỗ đây cảm tạ.” Tiết Bình Sơn nhẹ nhàng thở hắt, xoay người nói: “Tiết mỗ bất tài, ở trong thành mở một tửu lầu, khách nhân nể tình yêu thích món Túy Tiên Phủng Ngọc của tiểu điếm, hôm qua khuyển tử mạo phạm ngài, Tiết mỗ tự mình mở tiệc tạ tội, không biết Lục chưởng quầy có nguyện ý thu xếp công việc, bớt chút thì giờ đến dự hay không?”

Lục Kiến Vi cười cười: “Ta không thích ra ngoài.”

Nàng trái lại rất muốn nếm thử Túy Tiên Phủng Ngọc gì đó, nhưng hiện tại tu vi nàng mới cấp ba, giang hồ thật sự nguy hiểm, Lục Kiến Vi vẫn nên tiếp tục ở trong khách điếm trang bức thì hơn.

Cho dù là phim truyền hình hay tiểu thuyết, chỉ cần nhân vật chính ra ngoài nhất định sẽ gặp chuyện phiền phức, nàng không biết bản thân có phải nhân vật chính hay không, nhưng bị hệ thống trói buộc chú định không thể đi con đường tầm thường.

Nàng sợ nhất là phiền phức.

Tiết Bình Sơn nghe vậy lập tức nói: “Nếu ngài không chê, Tiết mỗ có thể mượn quý điếm tự mình xuống bếp bồi tội hay không?”

Hắn có thể kinh doanh Duyệt Lai tửu lầu ở Vọng Nguyệt Thành, thậm chí là ở các thành trì phía Bắc khác chính là dựa vào bí phương gia truyền nhà họ Tiết, chính bản thân Tiết Bình Sơn cũng am hiểu trù nghệ.

Chẳng qua sau khi lên làm đông gia đã rất lâu chưa tự mình ra tay.

Lục Kiến Vi rất thưởng thức tính cách linh hoạt của Tiết Bình Sơn, trên mặt lộ ý cười: “Tiết lão bản đã nói như vậy, nếu ta không nếm thử thủ nghệ của ngươi thì chẳng phải đáng tiếc hay sao?”

“Ha ha, đa tạ Lục chưởng quầy cho Tiết mỗ cơ hội.” Tiết Bình Sơn chắp tay nói: “Tiết mỗ hiện tại phân phó tôi tớ vào thành mang nguyên liệu nấu ăn tới, mong Lục chưởng quầy chờ một lúc.”

“Không sao.” Lục Kiến Vi nói: “Hôm nay thời tiết rất tốt, Tiết lão bản cùng Tiết công tử không bằng ngồi xuống cùng phẩm trà. A Nguyệt, đi dọn hai cái ghế dựa tới.”

Chu Nguyệt nhanh chóng làm theo.

Tiết Bình Sơn âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Tiết Quan Hà, Tiết Quan Hà lập tức hiểu ngầm, vội nói: “Ta đi dọn là được!”

Chu Nguyệt: “Đi cùng đi.”

Sau khi dọn xong ghế dựa, phụ tử Tiết gia ngồi xuống cùng Lục Kiến Vi quan sát Trương bá và Chu Nguyệt luyện võ.

Kiếm chiêu của Chu Nguyệt thanh mát gãy gọn, chưởng phong của Trương bá lại trôi chảy như tơ lụa, giơ tay nhấc chân uy vũ sinh phong, có âm luật kỳ lạ nháy mắt câu lấy tâm thần Tiết Quan Hà.

Tiết Quan Hà ngày trước rất thích đao kiếm, nhưng sau khi xem Chu Nguyệt luyện kiếm xong lại cảm thấy không tiêu sái phiêu dật như trong tưởng tượng, ngược lại chưởng pháp lại càng thêm mạnh mẽ huyền diệu. Hắn nhìn chằm chằm Trương bá không ngừng.

Tiết Bình Sơn trong lòng thầm than, tiểu tử này vẫn luôn muốn bái sư học nghệ, chỉ tiếc không ai xem trọng, cho dù có bỏ ra nhiều tiền thì những võ giả đó đều không muốn truyền thụ võ học chân chính.

Vì để nhi tử sau này không bị khi dễ, vì để Tiết gia có thể có người che chở, hôm nay cho dù có liều cái mạng già này Tiết Bình Sơn cũng muốn cầu xin Lục chưởng quầy cho nhi tử bái sư học nghệ.

Không lâu sau tôi tớ thúc ngựa đưa tới nguyên liệu nấu ăn, Tiết Bình Sơn tự mình đi vào phòng bếp, Tiết Quan Hà chạy tới làm trợ thủ cho hắn.

Đồ ăn còn chưa bưng lên bàn, mùi hương đã khiến người ta dựng ngón cái.

Lục Kiến Vi xuyên qua sắp hai tháng, tuy rằng cũng biết nấu ăn, nhưng nàng ngại phiền toái nên một ngày ba bữa đa số đều ăn mì, sớm đã ăn phát ngấy.

Chợt ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, cơn thèm bắt đầu dâng lên.

Chu Nguyệt cũng không luyện kiếm nổi nữa.

Trách không được Tiết gia có thể trở thành phú hộ số một Vọng Nguyệt Thành, chỉ dựa vào trù nghệ này là có thể hấp dẫn được vô số thực khách, hơn nữa bọn họ còn không ngừng mở chi nhánh ở các thành trì khác, nói mỗi ngày hốt bạc cũng không ngoa.

Không bao lâu phụ tử Tiết gia đã dọn thức ăn lên bàn.

“Lục chưởng quầy, Tiết mỗ bêu xấu rồi.” Tiết Bình Sơn khiêm tốn nói: “Ngài nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”