Chương 28

“Còn may con và A Quý chạy nhanh, bằng không đã bị hắc điếm làm thành bánh bao nhân thịt!” Tiết Quan Hà lòng còn sợ hãi.

Tiết lão gia cả kinh nhảy dựng lên, vội hỏi sao lại thế này.

Tiết Quan Hà cẩn thận kể lại đầu đuôi câu chuyện, miêu tả phải nói là vô cùng mạo hiểm kí©h thí©ɧ, còn đem mình đắp nặn thành một thiếu niên lang trí dũng song toàn.

“……”

Tiết lão gia vuốt râu, trầm ngâm nói: “Nếu thật sự là hắc điếm, còn là hắc điếm có võ giả tọa trấn thì tại sao ngươi và A Quý lại có thể dễ dàng chạy trốn?”

“Ra giá mắc như vậy sao có thể không phải hắc điếm!”

Tiết lão gia nói: “Món ăn chiêu bài ở tửu lầu nhà chúng ta cũng đã mười lượng bạc, nói như vậy cũng là hắc điếm sao?”

“Sao mà giống nhau được? Món chiêu bài đó tốn bao nhiêu nguyên liệu quý hiếm, tiền vốn vốn dĩ cao, bán mười lượng đã xem như phúc hậu rồi!” Tiết Quan Hà không phục.

Tiết lão gia hạ giọng: “Vậy ngươi nói, dùng võ giả làm tiểu nhị và chưởng quầy, khách điếm này có phải là độc nhất vô nhị ở chỗ chúng ta hay không? Tiền tài bồi dưỡng võ giả nhiều hơn nguyên liệu món ăn kia bao nhiêu ngươi cứ nghĩ thử xem. Nếu hưởng thụ võ giả hầu hạ, ngươi có cảm giác gì?”

Tiết Quan Hà không ngừng chớp mắt. Cảm giác đó nhất định là rất sảng khoái!

Võ giả ngày thường cao cao tại thượng, uy phong lẫm liệt lại hạ mình làm người hầu cho bá tánh tầm thường như hắn, cho dù giá cả có cao hơn chút thì có làm sao?

Tiết Quan Hà nháy mắt cảm thấy bản thân là đồ đại ngốc.

“”Hay là con lại đi tới đó xem thử?”

Tiết lão gia ngăn hắn lại: “Cứ từ từ, ta gọi người của huyện nha đi hỏi thử.”

Nếu là hắc điếm do khách nhân giang hồ mở, thông thường sẽ không đi quan phủ đăng ký. Thế nhưng không lâu sau người hầu tiến vào bẩm báo: “Lão gia, bộ phận đăng ký huyện nha xác nhận trong sổ sách thật sự có Bát Phương khách điếm, chủ nhân khách điếm họ Lục, là một nữ tử.”

Phụ tử Tiết gia đồng thời thở phào nhẹ nhõm, vậy chắc hẳn không phải là hắc điếm.

Tiết Quan Hà lại ảo não: “Con đã nói ở trọ, sau lại nói không trọ, Lục chưởng quầy sẽ không cho rằng con cố ý đùa bỡn nàng chứ?”

Võ giả cũng không phải người bọn họ có thể đắc tội.

Tiết lão gia ôn tồn nói: “Việc này quả thật là con làm không thỏa đáng, như vậy đi, con lập tức chuẩn bị hậu lễ, ta cho vài tên hộ viện đưa con đến khách điếm bồi tội.”

Tiết Quan Hà cười khổ nói: “Nhưng hiện tại không còn sớm, đợi con trở về cổng thành cũng đã đóng.”

“Vậy sáng mai hãy đi.” Tiết lão gia suy nghĩ một lúc, rốt cuộc xót nhi tử nói: “Thôi, ngày mai con đừng đi, ta tự mình đi.”

Nếu có nguy hiểm thì hắn sẽ gánh trước.

“Không được, việc ai người đó chịu!” Tiết Quan Hà kiên định nói: “Con sẽ tự mình đi, cha, việc làm ăn trong nhà không thể không có người.”

Tiết lão gia thở dài: “Cũng được, ta lại gọi người hỏi thăm tin tức khách điếm, Chu chưởng quầy không phải quen người ở Lâm Nguyệt Thôn sao, người nọ và khách điếm có qua lại, mời hắn tới hỏi một chút.”

Ngưu Cường đang muốn ra khỏi thành quay về thôn liền bị Chu chưởng quầy vội vàng tìm tới túm vào Tiết trạch.

Hắn chỉ là một tiểu nhân vật, đột nhiên nhìn thấy Tiết lão gia liền khẩn trương đến mức nói chuyện không lưu loát.

“Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn hỏi chút chuyện của Bát Phương khách điếm.” Tiết lão gia cười hòa ái dễ gần: “Nghe nói ngươi giúp thôn dân vận chuyển hàng hóa đến khách điếm có phải không?”

Ngưu Cường thấy người nọ hiền lành cũng yên tâm hơn phân nửa, thành thật trả lời: “Khách điếm mua nguyên liệu của thôn dân, ta phụ trách chuyển hàng kiếm chút tiền chạy vặt.”

“Là vậy à, khách điếm thu mua bao nhiêu?”

Ngưu Cường: “Giống trong thành, thôn dân còn tiết kiệm được phí vào thành.”

“Không tồi.” Tiết lão gia cười gật đầu.

Hắn đã đại khái tin tưởng Bát Phương khách điếm không phải là hắc điếm gϊếŧ người cướp của.

Tiết lão gia thưởng cho Ngưu Cường một ít tiền, gọi quản gia tới, phân phó hắn vào nhà kho chọn một ít lễ vật quý trọng, đêm nay chuẩn bị tốt ngày mai sẽ trực tiếp đi khách điếm nhận lỗi.