Chương 20

Chu Nguyệt được khen lâng lâng, bàn tay nhào bột càng thêm ra sức.

Không lâu sau ba tô mì tương đen thơm phức đã nằm trên bàn, Lục Kiến Vi lại ở trước mặt Trương bá khen ngợi Chu Nguyệt vài câu, Chu Nguyệt mặt đỏ bừng cúi đầu há to mồm ăn mì.

Trương bá cười lớn: “Có thể làm thêm việc nhà đương nhiên là chuyện tốt, nhưng võ học không thể hoang phế.”

Chu Nguyệt: “……”

Hắn bỗng nhiên nhớ tới một việc bèn hỏi: “Chưởng quầy tỷ tỷ, cao thủ tiền bối không ăn cơm sao?”

Lục Kiến Vi vẻ mặt không thay đổi: “Trong tiệm không có cao thủ tiền bối.”

Chu Nguyệt vẫn còn nghi hoặc, sao có thể như thế được?

Nhưng hắn cũng không truy cứu.

Lục Kiến Vi thầm nghĩ: “Tiểu Khách, ngươi xem ta nói thật cũng không ai tin.”

Hệ thống buồn bực vì không thể trợn mắt.

Ăn sáng xong hai người nọ thu dọn chén đũa, Lục Kiến Vi ở trong sân đi dạo, nhìn tiền viện rộng rãi cảm khái: “Tiểu Khách, nếu ta mang ghế bập bênh ra đây, lại đặt thêm một bàn trà ngồi phơi nắng thì thích thật nhỉ.”

“Ngươi có thể mua.” Hệ thống nói.

Trong tay Lục Kiến Vi có tiền, mua ghế bập bệnh quả thực không khó, nàng dứt khoát gọi Trương bá tới giao việc: “Muốn mua nguyên liệu thì cần phải có xe lừa để vận chuyển, ngươi vào thành mua một chiếc đi, thuận tiện đến chỗ thợ mộc đặt cho ta một cái ghế bập bênh.”

Trương bá đang muốn gật đầu, Chu Nguyệt bỗng nhiên thò đầu ra hưng phấn hỏi: “Tỷ tỷ muốn ghế bập bênh sao? Ta có thể làm! Tìm thợ mộc nhất định rất tốn kém.”

“Ngươi biết làm sao?” Lục Kiến Vi nhướng mày nói: “Được, vậy ngươi làm thử xem.”

Trách không được trên tay thằng nhóc lại có vết chai kỳ quái.

Trương bá vội nói: “Chưởng quầy đừng nghe hắn, trẻ con mê chơi làm sao biết làm mộc, huống hồ trong tiệm cũng không có gỗ và công cụ.”

Chu Nguyệt còn muốn cãi lại nhưng bắt gặp ánh mắt Trương bá đành phải yên lặng nuốt xuống.

Lục Kiến Vi cười rộ lên: “Dù sao cũng không có việc gì làm, ta cũng rất muốn chơi thử. Như vậy đi, Trương bá vào thành mua chút gỗ và công cụ, mang theo xe lừa vận chuyển về. Ngoại trừ ghế bập bênh ra ta còn muốn làm một vài thứ khác.”

Giọng nói nàng mềm nhẹ, nhưng lời nói ra không thể chất vấn.

Trương bá nghe lệnh, nuốt trở lại lời muốn khuyên nhủ Chu Nguyệt, dời tầm mắt sang gương mặt hưng phấn của thiếu niên.

Thôi vậy, cho hắn vui vẻ một lần.

Trương bá mang theo tiền rời khỏi khách điếm. Chu Nguyệt cũng không nhàn rỗi, hắn đem cả tòa khách điếm quét hết một lần, sau đó vào tiền viện nghiêm túc tập võ.

Từ nhỏ hắn đã học kiếm pháp, trước mắt trong tay không có kiếm, chỉ có thể lấy từ phòng bếp ra một cây củi lửa làm kiếm, luyện tập từng chiêu thức một.

Lục Kiến Vi nhấc một cái ghế ra hành lang lầu ba ngồi, vừa phơi nắng vừa tu tập tâm pháp. Sau khi lĩnh ngộ tinh túy tâm pháp xong, nàng không hề gặp bình cảnh, chỉ cần dẫn đạo nội lực không ngừng tuần hoàn trong cơ thể là có thể tăng tiến độ tu luyện.

Lục Kiến Vi quen tay quen việc, hiện tại nàng đã có thể làm hai việc cùng lúc.

Nội lực vận chuyển trong cơ thể, đồng thời tầm mắt lại lơ đãng nhìn thiếu niên đang luyện kiếm trong tiền viện, đột nhiên Lục Kiến Vi nhíu mày.

“Tiểu Khách, ta không nhìn lầm chứ?”

Hệ thống: “Có chuyện gì?”

Lục Kiến Vi: “A Nguyệt trước kia gia cảnh không tầm thường, kiếm pháp hắn học chắc hẳn không tồi, nhưng người hoàn toàn không học qua kiếm pháp như ta cũng có thể nhìn ra được lỗ hổng trong kiếm chiêu của hắn.”

“Ừm.”

“Chắc là có liên quan tới tâm pháp?” Lục Kiến Vi mỉm cười: “Ngươi tốt với ta thật.”

Hệ thống mạnh miệng: “Là chính ngươi có thiên phú học kiếm. Chu Nguyệt nội lực thấp, kiếm chiêu chỉ học được một chút da lông, ngươi có thể nhìn ra nhược điểm cũng bình thường.”

“Phải không?” Lục Kiến Vi nói: “Mở ra hệ thống thương thành.”

Màn hình màu xanh hiển thị trước mắt nàng.

Lục Kiến Vi kéo danh sách thương phẩm hỏi: “Nếu ta học trước một vài kỹ năng thì sau này có còn học được những kỹ năng ngươi đề nghị không?”

“Không thành vấn đề.”