Dịch: Gia Cát Nô
Buổi sáng ngày tiếp theo, cũng giống như hai ngày trước, Trần Hán Thăng vẫn vậy không mời mà đến, nhưng hôm nay hắn mang theo bữa sáng cho Vu Dược Bình.
Việc làm này có ý thăm dò, nếu Vu Dược Bình từ chối, thì con đường hắn phải đi còn rất dài.
May mắn thay, Vu Dược Bình lại nhận lấy: "Vậy tôi cũng không khách khí nữa, bữa sáng này bao nhiêu tiền, chút nữa tôi gửi lại cho cậu."
Trần Hán Thăng không muốn nhùng nhằng vào vấn đề này, với lại nếu hắn dùng bữa sáng để mua chuộc Vu Dược Bình, chẳng phải mình lại giống Kim Dương Minh sao. Về phần Vu Dược Bình sẽ không để ý đến số tiền này, lão chỉ quan tâm đến thái độ cửa người đối diện có đủ sự tôn trọng hay không mà thôi.
Buổi sáng, Trần Hán Thăng vẫn làm công việc như cũ là sắp xếp lại hồ sơ. Rất nhanh đã đến buổi trưa, bất ngờ ngoài trời đổ mưa, nhưng ngày hôm qua Vu Dược Bình đã mang ô về nhà, làm cho giờ này chỉ còn cách lặng lẽ đứng nhìn trời mưa mà không biết làm gì.
Trần Hán Thăng rất tinh ý đã hiểu ra chuyện gì, làm bộ đi vệ sinh nhưng thật ra là chạy về phòng ký túc lấy chiếc ô mang lại đây. Vu Dược Bình nhìn thấy chiếc quần đã ướt một đoạn, cùng với trên tay Trần Hán Thăng cầm theo cái ô thì đã hiểu chuyện gì xảy ra. Vì thế, lần thứ nhất lão mở lời mời Trần Hán Thăng uống trà.
Buổi chiều, Trần Hán Thăng hầu như đã xắp sếp lại tất cả hồ sơ trong tủ gọn gàng đâu ra đấy cả rồi. Vu Dược Bình còn vòng qua kiểm tra một lần, lão không ngờ những hồ sơ, văn bản này không những được sắp xếp gọn gàng theo năm theo tháng, mà Trần Hán Thăng còn chủ động dán từng mảnh giấy nhỏ, trên đó ghi rõ ràng "hồ sơ gửi đi" "hồ sơ gửi đến", làm cho người tìm chỉ cần nhìn qua là có thể thấy hồ sơ mình cần tìm nằm ở đâu.
Vu Dược Bình cũng không quá để ý đến tủ hồ sơ lộn xộn của mình, nhưng nhìn thấy tình trạng bây giờ thì tâm trạng tự dưng vui vẻ lên rất nhiều. Lão gật đầu, tiện tay ném cho Trần Hán Thăng điếu thuốc.
Trần Hán Thăng hút thuốc, sau đó cầm một phần văn bản lên hỏi: "Vu bí thư, em có nhìn thấy một phần hồ sơ, có nội dung là cổ vũ sinh viên khởi nghiệp trong trường đại học, không nghĩ tới trường mình còn có loại chính sách tốt như vậy."
Vu Dược Bình cầm tới đọc, sau đó khinh thường nói: "Việc này chỉ làm cho lãnh đạo nhìn xem mà thôi, trường học cũng không thể lấy ra quá nhiều tài nguyên để ủng hộ sinh viên được. Có chăng chỉ là mấy phòng học bỏ trống ở đằng kia mà thôi."
"Em thấy nơi đó rất đẹp mà, người đi lại rất nhiều." Trần Hán Thăng nói.
Vu Dược Bình lắc đầu: "Hiện tại, sinh viên khởi nghiệp đều muốn đến những nơi đông đúc bên ngoài, mơ tưởng xa vời. Ai thèm để ý đến nơi xó xỉnh này làm gì."
Trần Hán Thăng chỉ gật đầu, không đưa ra ý kiến gì. Thật ra, cái tin tức này thật sự rất quan trọng, chuyện này vừa được nhà trưởng ủng hộ, lại có được tài nguyên cụ thể để ủng hộ.
Về phần mấy phòng học bỏ trống kia, ban đầu sẽ không sinh ra hiệu quả gì, nên người muốn sở hữu khả năng là không có. Chờ đến khi những phòng này có khả năng sinh ra nhiều lợi nhuận, khi đó mới có rất nhiều ánh mắt để ý tới.
Rất nhanh đã đến 5h30, thời điểm bắt đầu tan tầm, Trần Hán Thăng chuẩn bị về phòng ký túc xá, thì Vu Dược Bình đột nhiên gọi hắn lại: "Ngày mai, cậu không cần phải đến đây nữa, thuận tiện cầm lấy tờ khai này về cho bạn học của cậu là Thẩm Ấu Sở nhìn qua một chút."
Trần Hán Thăng cầm lấy, đọc qua "Tài chính và kinh tế Kiến Nghiệp, đơn đăng ký xin trợ cấp cho học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn."
"Bí thư Vu..."
Trần Hán Thăng không nghĩ tới kết quả này, hắn nghĩ mình phải cố gắng thêm một tuần nữa mới được, không nghĩ tới chỉ cần ba ngày là có thể thành công.
"Tối hôm qua, tôi cùng lão Quách trao đổi một chút, hoàn cảnh của cô bé là thật, điền xong nhớ mang cho tôi, nếu như nhanh thì cuối tuần này có thể cầm được sổ trong tay." Vu Dược Bình vừa cười vừa nói.
Nhưng Trần Hán Thăng lại nghĩ tới một chuyện, hắn vội hỏi: "Nhưng còn cần giấy giới thiệu của chính quyền nơi Thẩm Ấu Sở đang ở nữa mà, không có vật này làm sao trình lên trên được ạ?"
"Không cần."
Vu Dược Bình khoát tay: "Đây chỉ là vật trợ giúp cho việc chứng thực mà thôi, còn thật hay giả tôi biết là được rồi, cũng chẳng có ai rỗi hơi mà nói đi nói lại chuyện này đâu."
Những lý do này từng lấy ra để làm khó Hồ Lâm Ngữ, thì bây giờ đã không còn nữa rồi.
Nói tóm lại, suất trợ giúp học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn này, Vu Dược Bình cũng chẳng lấy được. Lão đã không thể nhét vào túi của mình, thì cứ dựa theo mối quan hệ mà xét thôi, ai thân hơn thì duyệt, không thì cứ để đấy sau này mới tính được.
Vậy nên, Hồ Lâm Ngữ nói Vu Dược Bình không hiểu lý lẽ, còn Trần Hán Thăng lại nói Hồ Lâm Ngữ chẳng hiều gì về cách làm việc trong cơ quan nhà nước cả.
Nhưng buổi sáng ngày thứ 4, Trần Hán Thăng cũng giống như ba hôm trước, vẫn đúng giờ có mặt tại văn phòng của Vu Dược Bình.
"Không phải tôi đã nói, cậu không cần đến nữa sao. Hay là tờ đăng ký có vấn đề gì à?" Vu Dược Bình ngạc nhiên hỏi.
"Tờ đăng ký đều không có vấn đề gì."
Trần Hán Thăng cười nói: "Chẳng qua là em quen thuộc với văn phòng của bí thư nên cứ thế đi thôi. Chính bản thân mình cũng không thể khống chế nổi hai chân của mình nữa rồi."
"Ha ha ha."
Vu Dược Bình biết rõ Trần Hán Thăng đang nịnh mình. Nhưng lão nghe được những lời này vẫn cảm thấy dễ chịu, sau đó cười vui vẻ nói: "Như vậy đi, một tháng cậu tới đây một lần sắp xếp lại tủ hồ sơ, còn những ngày khác không cần tới nữa."
Trần Hán Thăng nghe được những lời này của Vu Dược Bình, thì mới tạm dừng công việc "đi làm" ở đoàn ủy lại. Hắn không thể cầm tới tờ "đăng ký xin trợ cấp của học sinh nghèo có hoàn cảnh khó khăn" rồi phủi đít đi được, như vậy thật sự khó coi. Loại hành động làm cho Vu Dược Bình đánh giá mình không tốt.
Thật ra, về sau mình không muốn liên lạc với đoàn ủy nữa thì làm thế cũng chấp nhận được. Nhưng rõ ràng sau này mình còn rất nhiều chuyện phải thông qua đoàn ủy mới có thể làm được, nên không thể làm vậy được.
Mối quan hệ này, cần mình phải thường xuyên vun vén mới được.
...
Buổi chiều, Trần Hán Thăng cuối cùng cũng đi học. Mọi người xa cách vị lớp trưởng Trần này đã ba ngà y rưỡi. Nên hắn vừa xuất hiện, mấy thằng trong phòng 602, cả đám nhao nhao lên đòi tranh công.
"Lão Tứ, hôm nay là tao giúp mày điểm danh đấy."
"Trần ca, hôm qua là em giúp anh điểm danh đấy."
"Lớp trưởng, hôm trước là tớ giúp cậu điểm danh đấy."
...
Bọn này đều biết, mấy hôm nay Trần Hán Thăng đều là đi làm việc, nhưng kiếm chỗ tốt là không thể bỏ qua được.
Đương nhiên, Trần Hán Thăng không thể để bọn này như ý được rồi. Hắn hất cằm lên rít một hơi thuốc, liếc nhìn bốn phía, rồi từ từ nói: " Trong lớp chuẩn bị tổ chức hoạt động, tạo điều kiện cho các bạn nam cùng các bạn nữ giao lưu để tăng cường sự gắn kết của các bạn trong lớp."
Trần Hán Thăng vừa nói ra câu này, mày thằng độc thân da^ʍ tặc lập tức tập trung lắng nghe.
"Hồ Lâm Ngữ đưa ra phương pháp cùng nhau ăn cơm, sau đó đi hát một chút." Trần Hán Thăng tiếp tục nói.
Dương Thế Siêu cười hắc hắc nói: "Hồ Lâm Ngữ đúng chuẩn tomboy, không ngờ cũng có lúc đưa ra ý tưởng tốt như vậy."
"Nhưng tau không đồng ý."
Trần Hán Thăng tung ra một quả bom.
Kim Dương Minh nghe thây, nôn nóng nói: "Trần ca, huynh có phải là lú lẫn rồi không? Vì sao không đồng ý?"
"Đứa con của Thần Gió" đang tập trung vào việc theo đuổi Thương Nghiên Nghiên. Thật vất vả mới có được một cơ hội tuyệt vời thế này, không ngờ Trần Hán Thăng lại đá đi mất.
Trần Hán Thăng khinh thường nói: "Cho nên tao nói một lũ bọn mày đúng chuẩn trẻ trâu, cũng không sử dụng não suy nghĩ một chút xem việc ăn cơm với ca hát thì làm được cái gì. Kết quả cũng giống như các phòng giao lưu với nhau, cùng lắm là chúc được chén rượu, biết được mặt nhau, có thể có tiến triển gì?"
Đám người nghe được thấy cũng có lý, vừa rồi tình trùng lên não mà quên mất điểm này.
"Lão Tứ, mày có ý kiến gì thì nói mẹ đi. Mưa thì mưa đi, sấm chớp làm méo gì." Quách Thiếu Cường nhịn không được, gắt gỏng nói.
Trần Hán Thăng cười cười: "Trung tâm trường vào mỗi thứ 6 đều có tổ chức chiếu phim, vé vào cửa là 3 tệ một vé. Tau định dùng tiền quỹ lớp mua 54 vé, mối người một cái, lúc đó nam nữ ngồi lẫn lộn, thế mới kinh điển."
"Tuyệt vời."
Trần Hán Thăng vừa nói ra ý kiến, Kim Dương Minh không nhịn được hét lớn lên. Nếu như vậy, Trần Hán Thăng có thể tạo điều kiện cho mình ngồi cạnh Thương Nghiên Nghiên được nha.
Ngồi ở trong rạp chiếu phim, lúc sáng lúc tối, nam nữ ngồi cùng một chỗ, việc này so với cùng nhau ngồi ăn cơm ca hát còn tốt hơn rất nhiều.
Vài người cũng dần dần hiểu ra, trong mắt ai nấy không ngừng tỏa sáng.
Kim Dương Minh là sung sướиɠ nhất. Thằng này lập tức nói ra: "Trần ca, em cảm thấy..."
"Haizz, hết mịa cả thuốc rồi."
Trần Hán Thăng đột nhiên lên tiếng ngắt lời: "Không có thuốc lá, là cái đầu có chút khó hoạt động, lỡ may đến lúc sắp xếp, không cẩn thận lại xếp Chu Thành Long ngồi cùng Thương Nghiên Nghiên thì..."
Kim Dương Minh phản ứng rất nhanh: "Để em xuống dưới mua. Trần ca chờ một chút, nhất định phải để đầu óc minh mẫn tỉnh táo."
Thằng nhóc này quay người định chạy đi, thì Trần Hán Thăng gọi trở lại.
"Lão Lục, đừng mua loại Trung Hoa, thuốc hơi nhạt, tau hút sợ không quen."
Kim Dương Minh khóe miệng giật giật, cuối cùng điểu chỉnh lại tinh thần nói ra: "Hút không quen mới cần phải thử một chút. Bây giờ em đi mua một bao ngay đây."