Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta! Thành Lập Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn

Chương 12: Quá Yếu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Diệp Kim Sùng ta, từ trước đến nay đã vượt cấp đánh chết vô số ác khấu Động Linh Cảnh ngũ, lục trọng. Chẳng nhẽ nay lại để sót một mình ngươi sao?

Suy nghĩ xong.

Diệp Kim Sùng quát khẽ một tiếng: "Kim Thân Chính Pháp!"

Chân phải hắn ta bước về phía trước một bước, toàn thân nổi lên khí lưu màu vàng nhũ nhàn nhạt, rất có ý vị của phật đà.

Cả người Diệp Kim Sùng giống như một mũi tên, mãnh liệt phóng về hướng La Quân!

"Tiếp quyền!"

Hai mắt Diệp Kim Sùng trợn to hung dữ nhìn La Quân.

Nắm tay nhắm vào đỉnh đầu đối thủ, tàn nhẫn nện xuống!

Đã mất đi hứng thú luận bàn với Diệp Kim Sùng, La Quân không hề nương tay chút nào, hai mắt lộ ra sát ý, lẩm bẩm: "Tạm biệt!"

Một đao chém xuống, nhanh đến mức khiến Diệp Kim Sùng không cách nào nhìn thấy được cả tàn ảnh!

Soạt!

Luồng khí màu vàng trên người Diệp Kim Sùng bị chém vỡ, nửa người trên và nửa người dưới trực tiếp bị chém thành hai đoạn!

Diệp Kim Sùng ngã xuống mặt đất lạnh như băng, đờ đẫn nhìn thoáng qua vết máu đen trên người.

Ánh mắt cuối cùng trước khi chết dừng lại ở trên vỏ thanh đao còn dính máu của La Quân.

Hắn ngây ra như phỗng nói: "Đao, vỏ đao?"

Không sai.

Vừa rồi, một đao nhanh đến mức không thể nhìn thấy bóng, lại chỉ là La Quân dùng vỏ đao để thi triển!

La Quân không nói chuyện, chỉ lặng lẽ xoay người.

Lâm Thiên Phong ngã ở một bên không dậy nổi đã triệt triệt để để trợn tròn mắt.



Đốc Sát Sứ tiếng tăm lừng lẫy Toại Nguyên Vương Triều lại chết như vậy? Còn là bị người ta dùng vỏ đao chém chết?

"Ngươi, ngươi, rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?" Lâm Thiên Phong nhịn không được nói một câu nói như vậy.

"Sát thủ nhất đẳng hàng chữ Nhân của Huyết Sát Các - La Quân, phụng lệnh tới để lấy đầu của ngươi!"

Phập phập!

Vừa dứt lời, đầu Lâm Thiên Phong đã bị La Quân cứ thế mà vặn xuống!

...

Một ngày trôi đi.

Chỗ cửa sau góc tường Lâm Thiên thành.

Bầu không khí bên trong tòa lầu các thuần đen có chút quỷ dị. Vẻ mặt thiếu niên hoảng sợ nhìn những thứ trước mắt, một cái đầu người chết không nhắm mắt, vẻ mặt tràn đầy thống khổ cứ như vậy được đặt trong hộp gỗ để trên mặt đất.

Đầu người này chính là thành chủ Lâm Thiên thành, Lâm Thiên Phong!

Mà thân phận của thiếu niên đang hoảng sợ kia thì không cần đoán cũng biết.

Chính là Ngụy Kim lúc trước đã tới chỗ này.

Ngụy Kim có chút khϊếp đảm nhìn tên nam tử mặc nho sam xa lạ ở trước mặt, đưa mắt nhìn quanh bốn phía.

Nam tử mặc nho sam dường như cũng đoán ra đối phương đang tìm tung tích Dạ Mệnh, hắn ta dùng giọng nhẹ nhàng mềm mỏng, cười nói: "Ngài ấy đã ra ngoài rồi, tiểu tử ngươi không cần tìm nữa."

Ngụy Kim nghe xong, lúc đầu còn có chút e ngại, nhưng sau đó từ trong lòng lấy ra một hòn đá có vẻ ngoài màu vàng trong suốt sáng long lanh.

Xem ra đây chính là đồ vật lúc trước thiếu niên đã nói dùng để giao dịch.

Toán Loạn Thiên nhìn thấy hòn đá này thì nhíu mày.

Ngụy Kim nhìn thấy biểu cảm của đối phương, trong lòng có chút thấp thỏm không yên.

Dù sao nó vẫn còn nhớ rõ những lời Dạ Mệnh đã nói lúc trước. Nếu như giá trị không hợp, vậy liền dùng mệnh tới trả.

Suy nghĩ một chút, Ngụy Kim cắn răng nhắm mắt lại, dáng vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể làm thịt.



Một cái mạng tiện nho nhỏ đổi một mạng một tu luyện giả, đáng giá!

Nhưng sau đó, âm thanh của Toán Loạn Thiên đã khiến nó hồi thần lại.

"Giá trị của viên đá này so với những gì ngươi nói lúc trước chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn!"

Toán Loạn Thiên vừa cười tủm tỉm vừa nói.

Bàn tay phải từ dưới mặt bàn lấy ra một cái túi gai nhỏ nặng trĩu, sau đó thì vứt cho Nguỵ Kim.

Ngụy Kim vô ý thức đón lấy cái túi, ánh mắt nhịn không được mà nhìn vào bên trong.

Kim quan lóng lánh phản chiếu vào trong mắt của nó.

Vàng ròng, thật nhiều vàng ròng!

Trong lòng Ngụy Kim nổi lên một trận sóng gió động trời!

Toán Loạn Thiên nói tiếp: "Những thứ này đều thêm vào, Huyết Sát Các chúng ta đã đổi thành tỷ lệ vàng ròng theo quy định cho ngươi."

"Không, ta không thể nhận, thứ này quá quý giá..."Ngụy Kim liền vội vàng nói.

Toán Loạn Thiên nghe vậy, không biết vô tình hay là cố ý, khóe miệng lại nhếch lên: "Ngươi chắc chắn chứ? Số vàng ròng này đủ để nương ngươi mồ yên mả đẹp ở nghĩa địa quanh đây, còn có..."

Nghe xong, tay phải Nguỵ Kim hơi xiết lấy cái túi gai trong tay, ánh mắt do dự, nhưng vẫn hít mạnh một hơi, nói: "Ngụy Kim ở đây, đa tạ đại nhân."

Thấy đối phương nhận thì Toán Loạn Thiên lộ ra một chút tiếu ý.

Sau khi đưa mắt nhìn đối phương rời khỏi nơi này, Toán Loạn Thiên đứng dậy, hướng về phía sau, nửa quỳ trên mặt đất nói: "Bái kiến các chủ."

Hình ảnh Dạ Mệnh đột nhiên xuất hiện.

Thì ra vừa rồi Dạ Mệnh vẫn ở chỗ này, chỉ không xuất hiện mà thôi.

Dạ Mệnh nhìn Toán Loạn Thiên hai tay dâng viên đá hoàng sắc, hắn đưa thay cầm lấy.

Toán Loạn Thiên cực kỳ hiểu ý, giải thích: "Hồi bẩm các chủ, nếu như thuộc hạ không nhìn lầm thì vật này không thể nghi ngờ là Tiên Thiên Nguyên Bồi Thạch được sách vở ghi lại."
« Chương TrướcChương Tiếp »