Chương 6: Ra Ngoài

“Đừng nói chuyện, ta dẫn anh đi xem bác sĩ.”

Quả nhiên không nói nữa.

Liễu Dư một tay xách giỏ lên, một tay đỡ Gaia, thân thể thiếu niên nặng nề đè ở trên người cô:

“Cúi đầu.”

Khi nói chuyện, Liễu Dư nhịn không được quay lại nhìn, cô lén lút đem ngọc lưu ly bỏ vào trong túi ——

Cô biết, cô đánh cắp ký ức của thần.

Nhưng ai để ý đâu?

Gaia khôi phục ký ức càng muộn càng tốt.

“Cô có thấy…… một viên ngọc hay không?”

Thiếu niên đột nhiên hỏi.

“Ngọc?” Liễu Dư vô tội nói, “Viên ngọc gì?”

“…… Không nhớ rõ.”

Thanh âm thiếu niên tràn ngập mê mang cùng buồn bã, “Ta cảm thấy, cái kia rất quan trọng.”



“Không thấy đâu.”

Học viện Soren là học viện quý tộc tốt nhất toàn bộ thành phố Solo, trừ bỏ có lực lượng giáo viên ưu tú nhất, cả người gác cổng đều là binh sĩ đội hộ vệ hoàng gia xuất ngũ.

Bọn họ có đôi mắt giống như chim ưng, mũi như chó săn —— nếu đó là điều cần thiết.

Bất quá đại đa số thời điểm, mấy binh sĩ này đều lười biếng, bọn họ tình nguyện được thanh nhàn, cũng không muốn trêu chọc đám con em quý tộc này ——

Dù sao, roi đánh trên người thường dân bọn họ, cả phản kháng đều bị đưa vào ngục giam thành phố tham quan một vòng.

Cho nên, khi thấy ký hiệu gia tộc Fergus trên xe ngựa Liễu Dư, lộ ra một gương mặt đẹp đối với người gác cửa hung dữ mà gọi “tránh ra” khi, nhóm bảo vệ ở cửa cả kiểm tra cũng không kiểm tra liền cho qua.

“Không, không cần ngăn lại sao?”

Người mới tới làm việc đỏ mặt, si ngốc mà nhìn xe ngựa chỉ còn lại một điểm đen.

“Cản? Lấy cái gì cản?”

“Nhưng nội quy trường học nói, trong lúc đi học không được ra ngoài……”

“Được rồi, tỉnh đi, tiểu tử không não. Nội quy trường học có thể giúp cậu chắn roi, hay có thể thay cậu vào ngục giam sao? Quý tộc làm xằng làm bậy, chúng ta là thường dân nhưng quản không được.”

“Liền mặc kệ như vậy?”

“Quản, đương nhiên phải xen vào. Những tiểu thư chân chính chú trọng ưu nhã thân sĩ, chúng ta cần ngăn lại, hỏi giấy xin nghỉ phép. Nhưng nếu mà gia tộc Fergus loại này, rõ ràng nghèo túng, nhưng một hai phải bưng danh quý tộc khi dễ người, chúng ta liền né đi.”