Liễu Dư cầm một khối bánh mềm xốp ngon miệng, tự tại mà ngồi xuống: “Mẫu thân, Natasi là em gái con a.”
Cô kéo trường ngữ điệu: “Dù sao con còn có rất nhiều váy, có sao đâu.”
Bọn người hầu nước mắt lưng tròng, một biểu tình Fergus tiểu thư rốt cuộc trưởng thành —— Liễu Dư đem biểu tình thu của bịn họ thu vào đáy mắt ——
Không cần xem thường những người ta, rất nhiều tin tức ngầm của quý tộc, đều là thông qua miệng các nàng truyền ra ngoài.
Cô hiện tại muốn, chính là từng chút từng chút thay đổi ấn tượng của mọi người.
“Belia ——”
“Mẹ,” Liễu Dư đánh gãy Fergus phu nhân, “Cho con hai trăm ruso.”
“Hai trăm ruso? A Belia, con biết đó……”
Fergus phu nhân muốn nói lại thôi.
“Nhưng hôm nay con muốn đi phố Rose dạo ——” Liễu Dư trên mặt lộ ra một chút biểu tình làm nũng, “Mẹ cho con đi?”
Fergus phu nhân đối với con gái thân ái, luôn là không có biện pháp quá mức cứng rắn.
Rất nhanh, Liễu Dư liền vô cùng cao hứng mà cầm hai trăm ruso, cùng Fergus phu nhân thân thiết “mặt dán mặt”, rồi ngồi trên xe ngựa đi rồi.
Cô trước đi Soren học viện báo cáo, nhưng trên đường trộm chuồn ra, đi lữ quán.
“Ta tìm Gaia.”
Khi lễ tân lữ quán trước vừa thấy cô đến, nếp nhăn của ông ta đều giãn ra: “Fergus tiểu thư, cô hôm nay đẹp như hoa gai trên núi Andy.”
Hoa gai, là hoa thần trong truyền thuyết.
Thần Quang Minh ở trên xe mặt trời đi qua núi Andy, vì những con người bất hạnh ngài đã chảy một giọt nước mắt xuống, và giọt nước mắt này đã nở ra đóa hoa gai.
Hoa gai có màu trắng, nhụy hoa màu vàng, cả rễ cây lá cây đều là màu trắng —— nghe nói người gặp được hoa gai, cả đời đều sẽ gặp may mắn.
“Cảm ơn.” Liễu Dư cho ông ấy một nụ cười, “Ta tìm Gaia.”
Lễ tân đem chìa khóa cho cô.
Liễu Dư dẫm lên giày da màu trắng, “lộc cộc” bước đến cầu thang lữ quán: “Gaia ——, tối hôm anh qua ngủ ngon không?”
Gaia an tĩnh mà đứng ở trước cửa sổ, phảng phất giống như không nghe thấy.
“Gaia?”
Liễu Dư nhẹ nhàng mà đi qua.
Gaia quay đầu lại:
“Nói thật là không tốt lắm.”