Chương 8: Bánh Ngọt Nhỏ

Bữa tiệc đến tối muộn đến kết thúc. Mọi người sau khi ăn xong được giao lưu tự do trong sảnh khách sạn, đây là khách sạn của Tần gia nên an ninh rất nghiêm ngặt. Ở đây có nhà hàng, hồ bơi hay các trò giải trí như bida, phòng hát, rạp phim,...

Thừa dịp Tần Văn Viễn bồi khách uống trà nói chuyện, Đào Hằng lên lầu thuê phòng muốn ngủ trưa, mới vừa cởϊ qυầи áo nằm xuống không bao lâu, liền có tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?" Cậu thật sự không muốn đứng dậy đi mở cửa.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, không ai trả lời lại.

Đào Hằng nhắm mắt lại, trùm chăn lên đầu, không muốn quan tâm.

Cốc cốc cốc!

Người ngoài cửa cũng không có ý dừng lại, Đào Hằng lăn hai vòng trên giường, đứng lên mở cửa.

Một người đàn ông đứng ngoài cửa, không, phải nói là thiếu niên, nhìn qua giống như... mẫu người Tần Văn Viễn thích.

Không sai, chính là mẫu người mà Tần Văn Viễn thích, bởi vì thiếu niên này tướng mạo có chút giống cậu, đặc biệt là đôi mắt phượng hơi nhếch lên kia, nhưng khí chất lại không giống với oanh oanh yến yến đã gặp trước đây, kiêu căng ngạo khí, toàn thân tản mát ra một cỗ quý khí, phảng phất như một con khổng tước huyết thống thuần khiết kiêu ngạo.

"Chuyện gì?" Đào Hằng hỏi.

“Anh chính là Đào Hằng?”

Thiếu niên hất cằm kiêu căng nói, mặc dù có phần nghi vấn, nhưng cũng rất chắc chắn.

“Là tôi," Đào Hằng bình tĩnh, thậm chí có thể nói là chết lặng trả lời ," Tìm tôi có chuyện gì?”

”Ạnh mau ly hôn với Tần Văn Viễn đi.” Giọng điệu ra lệnh.

“Tại sao?”

“Anh ấy là của tôi.” Thiếu niên nói xong thì mím môi, đôi mắt nhỏ cao ngạo kia sáng ngời như muốn nói với cậu, đừng giành nữa, giành không lại tôi đâu. Đào Hằng thấy phiền cũng không muốn trả lời lại.

Nam hài thấy cậu không lên tiếng trả lời, tiếp tục nói: "Tôi là Thẩm Kỳ Nhiên, anh hẳn là nghe qua đi, không những là đích tôn thẩm gia mà tôi còn môn đăng hộ đối với Tần Văn Viễn. Đào gia các người tuừ lâu đã suy yếu, anh còn là con riêng thì so sánh được sao?!"

Thẩm gia?

Đào Hằng đương nhiên biết Thẩm gia, đích thật là môn đăng hộ đối, khó trách cậu ta tự tin như vậy, nguyên lai là có gia tộc chống đỡ, dù sao cùng trước kia không giống nhau.

Đào Hằng hỏi: "Hai người đã lên giường chưa?”

Lỗ tai thiếu niên ửng đỏ, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Đương nhiên rồi, anh ấy nói sẽ đối tốt với tôi.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tần Văn Viễn có phải hay không thật sự đối với cậu ta nói qua những lời này, Đào Hằng không muốn đi suy đoán nữa, chỉ là cảm thấy mệt chết đi được, tựa như mấy trăm cân bao tải đặt ở trên người, cả người cơ hồ đứng không vững.

Cậu giữ chặt khung cửa, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Hiểu rồi, tôi sẽ ly hôn.”

Thẩm Kỳ Nhiên sửng sốt, tựa hồ không ngờ cậu lại đồng ý dễ dàng như vậy, "Anh nghiêm túc chứ? Hay lại định giở trò sau lưng tôi?”

“Là thật, không có đùa giỡn với cậu." Đào Hằng xoa xoa bụng, giữa trưa ăn mấy cái điểm tâm làm từ gạo nếp, dạ dày có chút đau," Còn có chuyện gì sao? Không có thì tôi đóng cửa.”

Nói xong không đợi người kia lên tiếng, trực tiếp đóng cửa lại.

Đào Hằng trở lại giường, nằm ngửa nhìn trần nhà trắng như tuyết trên đỉnh đầu, một lát sau, cậu trở mình nằm nghiêng, nhắm mắt lại ôm lấy đầu gối, đem chính mình cuộn thành hình cầu, phảng phất như vậy có thể giảm bớt khó chịu.

Đào Hằng là bị đau dạ dày đến tỉnh, cầm lấy di động nhìn một chút, phát hiện bản thân chỉ ngủ bốn mươi phút. Tần Văn Viễn mười phút trước có gọi điện tới, nhưng do cài chế độ im lặng nên không nhận được, thấy không ai bắt máy có nhắn lại hỏi cậu đang ở đâu. [dauhuduongden]

Đào Hằng ôm bụng từ trên giường ngồi dậy, toàn thân phát lạnh, với lấy chai nước trên tủ cạnh giường, vặn mở nắp uống một hớp, nước khá lạnh. Uống xuống không thấy vị gì còn khiến cậu buồn nôn.

"Nôn--"

Nói nôn liền nôn, Đào Hằng lồm cồm bò dậy chạy vào nhà vệ sinh, ghé vào bồn cầu nôn sạch sẽ đồ ăn trưa.

Cậu ngồi bệt xuống sàn nhà tắm, cảm giác như mình đã chết, không còn chút sức lực nào trong người.

Nghỉ ngơi hơn mười phút, dạ dày rốt cục hòa hoãn một ít, cậu đứng lên rửa mặt, trước gương sửa sang lại diện mạo, mặc quần áo vào đi xuống lầu.

Tần Văn Viễn ở dưới lầu cùng lão phu nhân đang đánh bài với mấy trưởng bối , nửa đường gọi điện thoại cho Đào Hằng, muốn hỏi cậu đang ở đâu, nhưng không có người trả lời. Một lúc sau, hắn đang định gọi lại thì thấy có người từ trong thang máy đi ra.

Sắc mặt Đào Hằng tái nhợt, môi không chút huyết sắc, Tần Văn Viễn nhíu mày, "Làm sao vậy?”

Đào Hằng nói: "Tôi có chút không thoải mái, muốn về trước.”

Tần Văn Viễn còn chưa mở miệng, trên bàn đánh bài, một vị trưởng lão lớn tuổi của nhà họ Tần lên tiếng, giọng điệu chế nhạo: "Lão thái thái thọ yến cậu tới ăn bữa cơm xong liền đi, xem còn ra thể thống gì nữa?"

Đào Hằng không để ý tới người kia, nói với lão phu nhân: "Mẹ, hôm nay con về trước, hôm khác lại đến thăm người.”

"Hừ, nói hay lắm, cậu gả vào Tần gia đã đi thăm lão phu nhân mấy lần? Tiệc mừng sinh nhật cũng không thể ở lại, cưới một người như cậu có ích lợi gì?"

Lão thái thái đại khái cũng mất hết thể diện, phụ họa xoi mói nói: "Mợ con nói đúng, sau khi kết hôn số lần con đến thăm ta chỉ đếm trên đầu ngón tay? Người ta cưới con dâu cả ngày đươc hầu hạ, con thì hay rồi, bóng người cũng không thấy. Con nói xem, Văn Viễn cưới con có ích lợi gì?"

Đào Hằng nhắm mắt lại, đang định nói lại, đột nhiên nhớ tới cậu sắp ly hôn với Tần Văn Viễn, khoe khoang lần này thì có ý nghĩa gì chứ?



Cậu không trả lời lại, chỉ nói một câu "Con đi đây", xoay người rời khỏi đại sảnh yến tiệc.

”Hắc, người này......”

“Thứ gì vậy!”

Đào Hằng bước nhanh đi ra ngoài cửa, lời nói của những người kia cứ chui vào lỗ tai bản thân, cho đến khi đi ra khỏi cửa lớn, hít thở không khí trong lành, cậu mới cảm thấy giống như sống lại.

Người phục vụ hỏi có cần gọi xe không, cậu gật đầu, đang định ra ngoài thì đột nhiên cánh tay bị giữ lại.

“Đào Hằng.”

Tần Văn Viễn gọi cậu, thanh âm rất trầm, tựa hồ tràn đầy tức giận.

Đào Hằng xoay người, biểu tình trên mặt cơ hồ không khống chế được, "Tôi thật sự rất không thoải mái, có chuyện để về nhà rồi nói.”

Ánh mắt Tần Văn Viễn rơi trên khuôn mặt tái nhợt củacậu, "Làm sao vậy? Bây giờ tôi không đi được, để tài xế đưa em đi bệnh viện.”

Không cần" Đào Hằng nói," Buổi trưa ăn nhiều có chút đau dạ dày, trở về ngủ một giấc là tốt rồi.”

”Em đừng cậy mạnh, không thoải mái thì đi khám bác sĩ, còn nữa," Ngữ khí Tần Văn Viễn đột nhiên trở nên nhu hòa, "Các cô ấy lớn tuổi rồi, nói chuyện có chút không kiêng nể, em đừng để trong lòng.”

Đào Hằng ngẩn người, sau đó nhận ra Tần Văn Viễn là đang nói đỡ cho mẹ hắn. Nếu như là trước kia, cậu nhất định sẽ nói "Không sao", "Không có gì to tát", "Không phải lỗi của anh" để thể hiện sự rộng lượng của mình, thế nhưng hôm nay cậu thật sự nói không nên lời.

Người phục vụ gọi taxi dừng lại sau lưng Đào Hằng, cậu xoay người, "Xe tới rồi, tôi đi về trước.”

Tần Văn Viễn muốn ngăn cậu lại, lại có một bóng người màu trắng từ trong cửa chạy ra, nhào tới bên cạnh Tần Văn Viễn, khoác lấy cánh tay hắn nói: "Anh Văn Viễn, anh ở đây làm gì vậy? Em tìm anh rất lâu.”

Rõ ràng đây là Thẩm Kỳ Nhiên, con trai độc nhất Thẩm gia mới gặp buổi chiều.

Tần Văn Viễn liếc nhìn Kỳ Nhiên, mặt không chút thay đổi nói: "Tìm tôi làm gì?”

”Đương nhiên là nhớ anh a," Thẩm Kỳ Nhiên đối mặt với Đào Hăng kiêu căng, còn với Tần Văn Viễn tựa như một miếng bánh ngọt dính người," Anh cùng em đi gặp ba, có được không.?”

“Không được.” Chơi đùa thì được, nhưng gặp trưởng bối tuyệt đối không có khả năng, chút chừng mực này của Tần Văn Viễn vẫn phải có.

”Sao anh lại như vậy, vừa rồi em đã nói với ba là chúng ta đang ở cùng nhau, anh theo em đi gặp một lần đi.”

Thẩm Kỳ Nhiên kéo cánh tay Tần Văn Viễn làm nũng, nhưng không ngờ sắc mặt Tần Văn Viễn đột nhiên trầm xuống, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Kỳ Nhiên nói: "Kỳ Nhiên, đủ rồi.”

(Ông già này thích nói người ta đủ ghê)