Tần Văn Viễn nhíu mày, "Vì sao?”
Đào Hằng hít sâu một hơi, nói: "Không phải mọi lời xin lỗi đều có thể được tha thứ."
“Hừm, "Tần Văn Viễn nói," Em không muốn tha thứ cho cậu ấy?”
"Tôi có nên tha thứ cho cậu ấy sao?" Đào Hằng nói, "Cậu ta thiếu chút nữa hủy danh dự cùng sự nghiệp của tôi.” Không những vậy còn muốn cướp anh đi.
Đào Hằng xoay người lên lầu, liền bị Tần Văn Viễn nắm lấy cổ tay.
Đào Hằng thấy phiền không chịu nổi, dùng sức vung tay, mà Tần Văn Viễn lại vào lúc này đột nhiên buông tay. Đào Hằng theo quán tính, cả người té vào cầu thang, Tần Văn Viễn muốn kéo cậu lại cũng không còn kịp.
“Ngô!”
Một tiếng kêu đau đớn, Đào Hằng nằm úp sấp trên cầu thang vài giây mới cảm thấy bớt đau, Tần Văn Viễn đưa tay muốn kéo cậu dậy thì bị đẩy ra, hắn xoa xoa mi tâm, nói: "Xin lỗi Đào Hằng, tôi cho rằng em sẽ không so đo những thứ này, nếu đã không muốn nghe, vậy thì thôi đi.”
Ngực Đào Hằng phập phồng kịch liệt, cậu cúi đầu, vội vàng chớp chớp mắt, chỉ vào Tề Viên nói: "Tôi không phải không muốn nghe, chỉ là không định tha thứ. Cậu ta không xứng.”
“Này, anh dựa vào cái gì nói tôi không xứng?” Tề Viên nhảy dựng lên hét lớn, rõ ràng bề ngoài thanh tú động lòng người, lại giống như một con gà trống xù lông, "Anh cho rằng tôi muốn xin lỗi anh sao?”
”Tề Viên!” Tần Văn Viễn quát, "Câm miệng!”
“Tần gia.”
Một tiếng này Tần gia cửu khúc thập bát loan, kêu đến lòng người đều mềm nhũn, Tần Văn Viễn khoát tay với hắn, "Cậu ra ngoài xe, bảo tài xế đưa cậu về.”
“Em không muốn,” Tề Viên vội vàng ôm lấy cánh tay Tần Văn Viễn cọ xát," Đã trễ thế này, ngài để em ở lại đây, được không Tần gia.?”
Tần Văn Viễn nhìn cậu hai giây, hất cằm, "Lên phòng khách trên lầu đợi, không được ra ngoài.”
“Được, em ở trong phòng chờ ngài.”
Thiếu niên kiễng chân hôn lên mặt Tần Văn Viễn một cái, hôn xong liền chạy nhanh lên lầu, lúc đi qua bên người Đào Hằng, hắn hừ một tiếng, tràn đầy khıêυ khí©h. [dauhuduongden]
Đào Hằng chống tay vịn lan can cầu thang đứng lên, cũng muốn lên lầu, bị Tần Văn Viễn gọi lại, "Đào Hằng, chúng ta nói chuyện đi.”
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
”Nói chuyện gì?” Đào Hằng đưa tay xoa khuỷu tay một chút, chỗ vừa mới ngã có chút đau, còn có đầu gối cũng đau, có lẽ đã bị bầm, chờ tắm rửa xong phải bôi chút thuốc mới được.
“Em xuống đây, chúng ta ra phòng khách nói chuyện.”
Tần Văn Viễn muốn kéo cậu, bị cậu tránh được, "Nói ở đây đi, nói xong tôi muốn lên lầu nghỉ ngơi.”
Tần Văn Viễn thở dài, nói: “Không biết em sẽ nghĩ thế nào, nhưng hôm nay tôi là thật tâm muốn cho cậu ấy cùng em xin lỗi. Chuyện này là cậu ấy làm sai, nhưng cũng không tính là chuyện lớn gì, có thể giải quyết tôi đều giúp em giải quyết. Em tha thứ cho cậu ấy, được không?"
”Tha thứ cho cậu ta một lần? Chẳng lẽ còn có lần thứ hai?” Đào Hằng đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, "Tần Văn Viễn, anh có phải rất thích xem kịch hậu cung không?”
“Cái gì?” Đào Hằng cảm thấy không có ý gì, lắc lắc đầu, “Không có gì, ngài mau lên lầu đi, đừng để tiểu tình nhân đợi lâu.”
Nói xong, cậu nhịn đau chạy lên lầu, không cho Tần Văn Viễn cơ hội níu kéo.
Trở lại phòng, Đào Hằng ngã trên thảm cạnh giường, cậu hung hăng đấm vào nệm, không biết bản thân vì cái gì phải chịu đựng những điều này.
Một đêm không ngủ.
Rạng sáng ngày hôm sau, Đào Hằng mới thϊếp được một chút. Lúc tỉnh lại Tần Văn Viễn và tiểu tình nhân của hắn đã đi rồi, Đào Hằng xuống lầu ăn cơm trưa xong, trốn về phòng gọi điện thoại.
Điện thoại là gọi cho luật sư, thảo luận một hồi mới cúp máy, hai giờ sau, luật sư gọi lại cho cậu, nói: "Tôi chuẩn bị tài liệu xong rồi, làm sao để đưa cho cậu?"
“Trà lâu XX, tôi chờ cậu.”
Nói xong Đào Hằng liền thay quần áo, bảo tài xế đưa ra cửa, nhưng xe chạy đến cổng lớn, lại bị bảo tiêu ngăn cản, "Xin lỗi tiên sinh, không có mệnh lệnh của Tần gia, chúng tôi không thể thả ngài ra cửa.”
"Ta đi ra ngoài một lát sẽ về ngay, Tần gia sẽ không biết," Đào Hằng thử nhẹ giọng nói, "Các ngưởi xem, tôi cả ngày ở nhà không có chuyện gì làm, bây giờ ra ngoài dạo một vòng không được sao ?"
Bảo tiêu lạnh lùng nói: "Không được, không có mệnh lệnh của Tần gia, chúng tôi không thể để ngài rời đi.”
Đào Hằng nghiêm mặt, "Tôi là chồng hợp pháp của Tần Văn Viễn, là chủ nhân của nơi này, các người có quyền gì ngăn cản tôi?"
Bảo tiêu không nói lời nào, ý tứ rõ ràng, chúng tôi chỉ nghe lời Tần gia.
Đào Hằng kích động đập vào lưng ghế lái, hận không thể để tài xế trực tiếp xông tới. Tài xế quay đầu lại hỏi: "Bây giờ làm sao đây tiên sinh?”
Đào Hằng lấy điện thoại ra gọi cho Tần Văn Viễn, đầu dây bên kia nhận rất nhanh: "Đào Hằng? Có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn ra ngoài gặp bạn, rất nhanh sẽ trở về.” Đào Hằng mặt không đổi sắc nói.
Tần Văn Viễn bên kia có chút ồn ào, một lát sau, tạp âm liền biến mất, Tần Văn Viễn tựa hồ đi tới một nơi yên tĩnh, thanh âm từ điện thoại vọng lại, "Là bạn nào?"
“Bạn học cấp ba, anh không quen, chúng tôi đã lâu không gặp, hôm nay hẹn cùng nhau uống trà.”
Tần Văn Viễn suy nghĩ một lát, "Em đi đi, tôi cho người đi theo em, về sớm một chút.”
Nửa giờ sau, Đào Hằng đến quán trà đặt phòng trước. Đợi mười phút, luật sư cũng đến, sau khi tiến vào cẩn thận hỏi cậu: "Sao bảo tiêu bên ngoài nhiều vậy, có người muốn hại cậu sao.”
Đào Hằng lắc đầu, vươn tay về phía hắn, "Đồ tôi cần đâu?”
Luật sư lấy từ trong cặp công văn ra hai phần văn kiện đưa cho cậu, "Cậu xem trước đi, chỗ nào không hài lòng có thể sửa.”
Trên văn kiện rõ ràng là mấy chữ "Thỏa thuận ly hôn", Đào Hằng lật xem từng hạng mục, "Không thành vấn đề, cứ như vậy đi.”
Luật sư nhấp một ngụm trà, tán gẫu nói: "Cậu thật sự muốn ly hôn sao? Ra khỏi nhà mà bị kiểm soát như vậy đúng là mệt thật.”
Luật sư trước mặt chính là bạn học cấp ba của Đào Hằng, cũng là người âm thầm chịu trách nhiệm về các vấn đề pháp lý, đối với chuyện của cậu rõ như lòng bàn tay. Lúc trước biết cậu muốn gả cho Tần Văn Viễn cảm thấy cũng tốt, sau lại biết bộ mặt thật của người kia, cũng nghĩ tới khuyên Đào Hằng ly hôn. Tần Văn Viễn có tiền như vậy, cho dù rời đi cũng được chia tài sản không ít.
Kết quả Đào Hằng lại muốn đơn phương ly hôn, cái này cũng quá thiệt thòi.
"Tiền đều là hắn kiếm, tôi ở lại cũng chẳng được gì?" Đào Hằng thản nhiên nói, "Tôi cũng không phải không có tiền, đủ ăn đủ uống là được.”
"Cũng đúng," luật sư thở dài, trầm mặc một lúc lâu, nói, "Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi?”
Lần này đến lượt Đào Hằng trầm mặc. [dauhuduongden]
Cậu nhìn chằm chằm lá trà chìm nổi trong ly, hốc mắt lập tức ươn ướt, luật sư luống cuống, vội vàng đưa khăn giấy, "Này cậu đừng khóc.”
Đào Hằng dùng khăn giấy lau nước mắt, sụt sịt nói, "Tôi không khóc.”
Luật sư thở dài mấy tiếng, nói: "Quên đi, ly hôn cũng tốt, làm việc cũng thoải mái hơn, tinh thần cũng tốt lên, có khi ly hôn xong còn tìm được người tốt hơn.”
Đào Hằng giật giật khóe miệng, "Ừ.”