Chương 5: Xin Lỗi

Khi nào chưa ly hôn, Đào Hằng vẫn sẽ bị Tần Văn Viễn nhốt ở trong nhà, ngoại trừ quanh quẩn trong biệt thự, nơi nào cũng không được đi, ngoài cửa lớn an bài mấy chục tên bảo tiêu, có cánh cũng khó bay.

Buổi chiều, Tần Văn Viễn đến công ty, Đào Hằng chợp mắt được một tiếng, sau khi thức dậy thì ngồi xích đu trong vườn đọc sách. Bỗng nhiên đầu óc mơ hồ, nghĩ đến cảnh tượng hôm qua. Đêm qua, hai người cãi nhau, cậu cứ như em bé đang cãi với người lớn, ngay cả một câu cũng không phản bác được. Đúng là nực cười.

Điện thoại di động vang lên, anh cầm lên xem, là giám đốc đài truyền hình gọi tới.

Cậu nhớ tới Tần Văn Viễn nói sẽ giải quyết chuyện ở nhà đài cho mình, trong lòng biết rõ sẽ nhận được cuộc gọi này.

"Giám đốc," cậu bắt máy," Sao ngài lại gọi điện thoại cho tôi?”

“Tiểu Đào,” giám đốc ra vẻ trầm ngâm, “Gần đây cậu ở nhà nghỉ ngơi thế nào?”

“Rất tốt,” Đào Hằng dịu dàng nói, không có ý làm khó dễ người kia, “Tôi có thể giúp gì cho ngài sao?”

"Tiểu Đào, chuyện lần trước đài đã điều tra rồi, có người cố ý phá hoại ghi hình chương trình, em cũng là người bị hại, hiện tại không sao rồi, em có thể đi làm trở lại."

Lúc có chuyện thì đuổi cậu đi, bảo phải xử lí sạch sẽ thì mới được trở lại quay hình. Bây giờ thì nói điều tra ra không liên quan đến cậu, năn nỉ quay trở lại ghi hình. Ngoại trừ Tần Văn Viễn ra, chuyện này cũng không ai làm được. [dauhuduongden]

Nhưng Đào Hằng cũng không vì thế mà cảm thấy cao hứng, nếu như không phải Tần Văn Viễn, cậu căn bản không cần trải qua chuyện này, mà Tần Văn Viễn có thật sự vì cậu giải quyết ổn thỏa việc này hay không thì chỉ có người đó mới biết được.

Cậu ngồi trong hoa viên cho đến khi mặt trời lặn mới đứng dậy trở về nhà chính, các đầu bếp đang chuẩn bị bữa tối, quản gia Trần bước tới nói với cậu: "Thiếu gia, Tần tiên sinh nói đêm nay trở về ăn cơm cùng cậu.”

Đào Hằng theo thói quen hỏi: "Một mình Tần tiên sinh thôi à?”

Trần quản gia tầm mắt rơi trên mặt đất, gật gật đầu, "Vâng, chỉ có một mình.”

Đào Hằng nhướng mày, chuyện này cũng thật kỳ quái, hai người đã tối hôm qua đã làm, sáng nay thức dậy cũng làm một trận. Đúng ra hôm nay Tần Văn Viễn phải dẫn người về ngủ, hoặc là trực tiếp ngủ ở bên ngoài, tại sao ngược lại một mình trở về.

Mãi đến khi Tần Văn Viễn về đến nhà, Đào Hằng mới hiểu ra, có lẽ là do hôm qua cậu đề nghị ly hôn, Tần Văn Viễn cảm thấy cần phải xoa dịu cậu nên phải làm thế.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Bữa tối chỉ có hai người ăn, nhưng lại mang lên nửa bàn thức ăn, Tần Văn Viễn ăn cơm không nói lời nào, vừa lúc Đào Hằng cũng không muốn nói. Trên bàn cơm nhất thời chỉ có thể nghe được tiếng bát đũa va chạm, thẳng đến khi hai người đều buông đũa xuống, Tần Văn Viễn nói: "Hôm nay Trịnh Minh gọi điện thoại cho em, ngày mai bắt đầu có thể đi làm, thuận tiện tôi bảo Tiểu Viên đến nói lời xin lỗi với em.”

Trịnh Minh là giám đốc, còn Tiểu Viên... "Tiểu Viên là ai?"

“Tiểu Viên là người hôm trước đến đài gây sự với em.”

Hầu kết Đào Hằng lướt nhanh một chút, lắc đầu nói: "Xin lỗi thì không cần, chỉ cần sau này hắn không tới gây phiền toái cho tôi là được.”

“Em yên tâm, hắn sẽ không đến nữa.”

Buổi tối hôm đó hai người vẫn ngủ ở phòng ngủ chính, phòng ngủ chính là phòng cưới, bình thường ngoại trừ Đào Hằng cùng Tần Văn Viễn, chỉ có người hầu cố định mới có thể đi vào quét dọn vệ sinh, mà những tình nhân Tần Văn Viễn mang về tuyệt đối không thể bước vào cửa phòng một bước.

Nhưng Đào Hằng biết, nơi này từng là phòng cưới của Tần Văn Viễn và Đào Trác.

Cậu cũng không cảm thấy bài xích gì đối với việc ở trong phòng cưới của Đào Trác, cái chết của Đào Trác không liên quan đến cậu. Hai người lại kết hôn hơn một năm sau khi Đào Trác chết, bản thân cũng không có lỗi gì với Đào Trác, ở cũng cảm thấy yên tâm thoải mái.

Lại là một đêm tình ái, sáng sớm ngày hôm sau, Đào Hằng phải rời giường đi đến đài truyền hình, lúc ra cửa phía sau còn có một đám vệ sĩ đi theo.

Đến nơi, cậu vốn muốn bảo vệ đợi mình ở ngoài xe, hoặc tìm một phòng nghỉ cho họ ở lại, nhưng biết rằng họ sẽ không nghe những gì cậu nói, nên đã để họ đi.

Sau khi lên lầu, Trịnh Minh ở văn phòng giám đốc đài chờ cậu, "Đến rồi, ngồi đi.”

Đào Hằng để vệ sĩ ở bên ngoài, tự mình đi vào văn phòng.

Trịnh Minh tự mình pha trà cho cậu, nói: "Ở đây chỉ có hai chúng ta, tôi sẽ không quanh co lòng vòng, chuyện chồng cậu là Tần tiên sinh tôi gần đây mới biết được. Tần tiên sinh dặn dò chúng tôi khôi phục công việc cho cậu, nhưng sau khi cậu rời đi chương trình lại tuyển một người mới, trước mắt thích ứng cũng không tệ lắm, độ đón nhận của khán giả cũng cao.”

“Vậy là không có chỗ cho tôi, phải không?”

"Cũng không phải nói như vậy," giám đốc nói, "Xét về năng lực nghiệp vụ mà nói, đương nhiên là cậu tốt hơn, nhưng tôi cân nhắc đến chuyện xảy ra trước đó, cậu có thể không muốn trở về quay tiết mục kia nữa, vừa vặn, gần đây dự định mở một chương trình giải trí mới, trước mắt người dẫn chương trình còn chưa định, cậu có nguyện ý thử xem không?"



Tiết mục mới có ý nghĩa cho khởi đầu mới, Đào Hằng đương nhiên là muốn, nhưng cũng muốn xem chương trình gì, người dẫn chương trình giải trí nói trắng ra là nửa nghệ sĩ nửa người của công chúng, không những vậy còn cần phải có độ nổi tiếng mới duy trì được.

Trịnh Minh biết cậu đang suy nghĩ gì, chủ động giải thích: "Là một chương trình truyền hình thực tế mô phỏng mật thất nước ngoài, mang theo chút yếu tố kinh dị, đương nhiên để có thể phát sóng sẽ không quá đáng, ngoại trừ cậu, tôi còn tìm hai người dẫn chương trình khác, ba người các cậu là người dẫn chương trình cố định, mỗi một kỳ sẽ mời thêm ba đến năm ngôi sao khách mời, cậu cảm thấy thế nào?"

Đào Hằng không có trực tiếp đồng ý, "Tôi sẽ suy nghĩ thêm."

Trịnh Minh hiện tại biết người chống lưng cho cậu chính là Tần Văn Viễn, cho nên hắn đương nhiên sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào, "Được, nếu như cậu muốn biết cái gì khác, có thể hỏi người lập kế hoạch, nếu đồng ý thì trở lại tìm tôi."

Sau khi Đào Hằng ra khỏi văn phòng, cậu trực tiếp đi thang máy xuống lầu, dọc đường gặp phải không ít người. Gần đây, ở đài truyền hình có tin đồn rằng Đào Hằng thực sự là chồng hợp pháp của Tần Văn Viễn, người nắm quyền trong Tần gia, ban đầu ít người tin điều đó, nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ của câu, không khỏi tin tưởng thêm vài phần, ánh mắt nhìn cậu cũng không giống trước.

Đào Hằng mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, dẫn người trực tiếp ra khỏi thang máy đi tìm phòng kế hoạch.

Bận rộn mãi cho đến tối mới về đến nhà, Tần Văn Viễn còn chưa về, hỏi Trần Bá, nói là có xã giao phải về muộn một chút.

Tần Văn Viễn hiện tại chẳng những là người sáng lập tập đoàn Trác Viễn, cũng là người cầm quyền Tần thị, công tác bề bộn nhiều việc, xã giao rất nhiều. Cho dù như vậy, Tần Văn Viễn cũng không buông tha sở thích mỗi ngày cùng người khác lăn lộn, Đào Hằng thường xuyên hoài nghi hắn có phải đã học qua chương trình học quản lý thời gian hay không, nếu không hắn làm sao làm được?

Ăn xong cơm tối không bao lâu, Tần Văn Viễn trở về, còn mang về một người.

Thiếu niên nhìn qua có chút giống Đào Hằng, không bằng Đào Hằng tao nhã, nhưng cũng thanh tú động lòng người, nhưng là rất hiển nhiên, cũng không phải cái đèn cạn dầu, nếu không cũng sẽ không một mình chạy đến đài truyền hình đại náo một hồi.

Lúc Tần Văn Viễn dẫn hắn vào cửa, Đào Hằng đang muốn lên lầu, bị Tần Văn Viễn gọi lại: "Để Tiểu Viên xin lỗi em trước.”

"Không cần, tôi hơi buồn ngủ, lên lầu ngủ trước.”

“Đào Hằng," Tần Văn Viễn đi tới, nhìn chằm chằm cậu nói: "Chỉ là xin lỗi mà thôi, nghe xong đi ngủ cũng không muộn.”

Đào Hằng nắm chặt tay, ngẩng đầu đối mặt Tần Văn Viễn, "Tôi không muốn nghe, được không?"

(Mình sẽ thay đổi xưng hô một chút ạ, hai bạn nhỏ sẽ xưng hô thành tôi nhá. Mọi người cho mình hỏi còn trang web nào đăng truyện nữa không ạ}