Đào Hằng mở cửa, "Ừ."
Người hầu vội vàng nói: "Tiên sinh, ngài ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ta đi bưng thức ăn tới, Tần tiên sinh đã dặn dò."
Đào Hằng vừa lúc cũng lười động, "Được."
Người hầu vội vàng xuống lầu, Đào Hằng ngồi trở lại giường, một lát sau, người hầu bưng khay lên lầu,
"Đồ ăn tới, hiện tại đưa vào cho ngài."
"Vào đi."
Cửa mở ra, người hầu bưng thức ăn đặt lên tủ đầu giường, Đào Hằng hỏi " Tần tiên sinh đâu?"
Người hầu cung kính đáp :" Đào tiên sinh, Tần tiên sinh dã ra ngoài, nói là phải đi họp, ngài không cần đợi"
"Được rồi, ra ngoài đi"
Đào Hằng khá đói, cậu ăn rất nhanh, ăn xong liền gọi người hầu vào phòng thu dọn, người hầu đưa thuốc cho cậu, nói Tần tiên sinh đưa thuốc.
Đào Hằng ngoan ngoãn nghe lời uống, cũng không hỏi câu nào, uống xong lại nằm lướt điện thoại.
Cậu gần đây không có việc làm, cũng ít lên mạng, chỉ sợ mọi người sẽ quên mất cậu, thật ra câu là người dẫn chương trình giải trí.
Một lúc sau, Đào Hằng cảm thấy có chút mệt mỏi, lại ngủ thêm hai tiếng, khi tỉnh lại thì trời đã tối, cũng không có mở đèn, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.
Nhìn xuống dưới, một chiếc Bentley màu đen lái qua cánh cổng sắt lớn, dừng lại bên đài phun nước ở sân trước, cửa mở, tài xế xuống từ cửa trước, đi vòng qua mở cửa sau, giúp đỡ Tần Văn Viễn xuống xe.
" Tần thiếu người cẩn thận"
Tần Văn Viễn uống say, thân thể không tự chủ được tựa vào người tài xế, thân hình tài xế không cao lớn bằng hắn, đỡ hắn có chút khó khăn, lúc này, cửa xe bên kia ghế sau mở ra, thiếu niên dáng người mảnh khảnh đi xuống, đi nhanh hai bước đến bên cạnh Tần Văn Viễn, nhấc thân thể bên kia lên, "Tần gia tôi đưa ngài về phòng.
Tần Văn Viễn vuốt gương mặt thiếu niên, mang theo ý cười khích lệ: "Ngoan."
Đào Hằng xuyên qua cửa sổ nhìn mặt thiếu niên kia, không phải người buổi sáng.
Cậu xoay người trở về giường, không bao lâu sau, cầu thang truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, cửa phòng bên cạnh bị mở ra, sau đó là tiếng tài xế gọi người xuống lầu,
Chờ bên ngoài ô tô thanh âm đi xa, Đào Hằng đứng dậy mở ra cửa sổ, gần như tự ngược bản thân lắng nghe từ phòng bên cạnh truyền đến tiếng thở hổn hển cùng tiếng rêи ɾỉ, nghe suốt đêm.
Sáng hôm sau, khi Đào Hằng đang ở dưới lầu ăn điểm tâm, nhìn thấy Tần Văn Viễn dẫn một thiếu xuống lầu.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Thân thể hai người dán sát vào người, tay Tần Văn Viễn đặt ở bên hông thiếu niên, thiếu niên tựa như không có xương treo ở trên người hắn, khóe miệng nụ cười ngọt ngào.
Bọn họ ngồi xuống đối diện Đào Hằng, Tần Văn Viễn giúp thiếu niên bóc một quả trứng đặt lên đĩa, thiếu niên hai mắt sáng lên, mềm mại kêu: "Cảm ơn Tần thiếu ."
Đào Hằng nhìn thiếu niên iống mình ba phần, nhớ tới tiếng kêu dịu dàng thấu xương tối hôm qua, cổ họng dâng lên một trận chua xót.
Cậu vội vàng cúi đầu, lặng lẽ hít sâu một hơi, chờ trong dạ dày bình phục một ít, tiếp tục ăn cháo, lúc này, một quả trứng gà trơn bóng rơi vào trong bát của cậu.
Đào Hằng giương mắt, thấy Tần Văn Viễn vừa dùng khăn lông nóng lau tay vừa nói: "Bữa sáng ăn cháo? Ăn trứng gà đi."
Đào Hằng dừng một chút, múc trứng gà vào một cái đĩa trống, "Ta bị cảm, không thể ăn trứng gà."
"Vậy sao, "Tần Văn Viễn ôn hòa nói," Xin lỗi là ta suy nghĩ không chu toàn, nói bọn họ làm chút gì cậu muốn ăn, đừng để đói bụng."
"Không cần. "Đào Hằng buông thìa, cầm lấy khăn lau miệng," Hôm nay ta có việc, lát nữa đi ngay.
"Việc gì?"
“Nhà đài sắp mở một chương trình tạp kỹ mới, tôi đi thử vai.
Tần Văn Viễn gật đầu, "Đi đi, có cần ta giúp không?"
"Không cần, " Đào Hằng thản nhiên nói, "Ta không đặc biệt thích cái kia tiết mục, không thử cũng không sao."
"Được, không thử được thì ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng làm mình mệt mỏi như vậy."
Quản gia mang theo người hầu dọn bữa sáng cho Tần Văn Viễn, mỗi người một món nhỏ, bày ra nửa bàn. Tần Văn Viễn lúc ăn cơm không thích nói chuyện, cũng không thích người khác nói chuyện,
Nhưng thiếu niên này hiển nhiên không biết, sau khi ăn vài miếng, hắn đột nhiên hỏi Đào Hằng: "Vậy ngài thật sự là Đào Hằng chủ trì sao?"
Đào Hằng đang muốn đứng dậy, nghe vậy liếc hắn một cái, "Ừ."
"Oa, thật sự là ngài a, "thiếu niên rất khoa trương kêu lên," Ta còn tưởng rằng ta nhận lầm, ngài lại thật sự là người chủ trì Đào Hằng, không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy ngài"
Đào Hằng là người dẫn chương trình giải trí, tuy rằng không phải rất nổi danh, nhưng cũng không phải là tiểu bạch không có tên, thiếu niên nói như vậy là có ý gì, trong lòng Đào Hằng đương nhiên rõ ràng.
Nếu như là trước kia cậu nhất định sẽ oán hận, không để bản thân nhịn nhục thiệt thòi , nhưng hiện tại...... liếc mắt nhìn Tần Văn Viễn một cái, thấy hắn không có bất kỳ ý tứ ngăn cản gì, nhếch miệng cười cười, đứng lên đi lên lầu.
Lúc thay xong quần áo xuống lầu, hai người kia còn đang nhàn nhã ăn điểm tâm, Đào Hằng nói "Ta đi đây", thay giày đi ra cửa.
Tài xế từ sáng sớm đã chờ sẵn ngoài cửa, nhìn thấy cậu đi ra, vội vàng mở cửa, "Tiên sinh, chúng đi đâu vậy?"
Đào Hằng thẳng đến khi lên xe mới nói: "Tùy tiện lái đi."
Tài xế sửng sốt một chút, cũng không cũng không hỏi nhiều, lái xe ra khỏi biệt thự của Tần gia.
Xe chạy xuống chân núi, Đào Hằng nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, trong lòng lạnh lẽo, cậu không có thử vai, cũng không có cơ hội làm việc.
Nửa tháng trước, tiểu tình nhân của Tần Văn Viễn từ đâu biết được tin tức của cậu, đến đài truyền hình làm ầm ĩ lên.
Lúc ấy cậu đang quay chương trình, hiện trường không chỉ có nhân viên công tác, còn có không ít người xem đều nghe được,
Tuy rằng đối phương không nói tên Tần Văn Viễn, nhưng nói chính là cậu cướp người của hắn như thế nào.
Mặc dù vấn đề vô lý, nhưng Đài Hằng cũng không bác bỏ.
Sau đó giám đốc đài truyền hình tìm cậu nói chuyện, hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu nói: "Không phải ta cướp người đàn ông của hắn, là hắn ta cướp chồng ta."
"Thật sao" Đạo diễn kinh ngạc, "Cậu kết hôn?" Với nam ? "
“Ừ, gần một năm rồi,” Đào Hằng nói một cách thờ ơ, rồi mỉa mai, “Hắn là người tình của chồng ta, và hắn nghĩ rằng hắn có thể chiếm chỗ của ta bằng cách gây rắc rối cho ta, thật nực cười."
Sau đó Đào Hằng liền bị đình chỉ công tác, nguyên nhân là giám đốc nói chuyện này ảnh hưởng quá lớn, vì phòng ngừa người nọ lại đến gây phiền toái.
Để cho cậu về nhà nghỉ ngơi một thời gian, chờ cậu đem sự tình giải quyết triệt để rồi trở về.
Sự tình này không có khả năng giải quyết triệt để, chỉ cần Tần Văn Viễn mỗi ngày không ngừng ở bên ngoài tìm người, cậu phải mỗi ngày đeo một bao thuốc nổ ở trên người, tùy thời đều có thể nổ tung.
Không có công ty quản lý, tất cả hợp đồng đều ở đài truyền hình, nói lý cũng không có chỗ nói.
"Hôm nay vô luận chúng ta đi đâu, trở về Tần gia hỏi tới, ngươi phải nói chúng ta đi đài truyền hình"
Đào Hằng vỗ vỗ bả vai tài xế, "Nếu không ta sẽ nói ngươi vô lễ với ta."
Tài xế sững người, từ kính chiếu hậu vội nhìn một cái rồi nói: "Vâng, đã biết rồi."
Đào Hằng để cho tài xế chở cậu đi dạo trung tâm thành phố một lúc, mua mấy bộ quần áo, buổi trưa mang theo tài xế đi ăn bữa cơm, buổi chiều bọn họ đi nghĩa trang ngoại ô.
Đào Hằng ở trên đường mua một bó hoa, sau khi xuống xe cậu bảo tài xế ở trong xe chờ, chính mình ôm hoa vào nghĩa trang.
Số 14, hàng 13, hướng Nam, là nơi có phong thủy tốt nhất, địa thế tốt nhất trong toàn nghĩa trang, thậm chí con số còn chứa đựng tình cảm của người mua mộ dành cho chủ nhân ngôi mộ.
Đào Hằng đặt hoa trước bia mộ, ngồi xổm xuống nhìn khuôn mặt trong ảnh cực kỳ giống cậu , nói: "Ca ca ở bên kia có khỏe không?"
Đào Hằng thở dài, ngồi xuống, tựa đầu vào bia, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nỉ non nói: "Ngươi đã chết lâu như vậy, vì sao vẫn luôn âm hồn bất tán?"