Đào Hằng bưng chén trà, lẳng lặng đứng ở cửa phòng khách, nhìn chằm chằm ánh đèn mờ nhạt ra từ khe cửa trên sàn nhà.
Tiếng thở hổn hển và tiếng rêи ɾỉ đan xen sau cánh cửa
Đã một giờ trôi qua, từ khi Tần Văn Viễn trở về lúc 8 giờ đến nay, cả tiếng đồng hồ đã trôi qua, cậu nhóc bên trong thỉnh thoảng lại nức nở kêu “Tần thiếu gia”. Đào Hằng chớp chớp mắt, xoay người trở về phòng.
Phòng ngủ cùng phòng khách chỉ cách nhau một bức tường, từ cửa sổ có thể nghe thấy những âm thanh chói tai từ phòng khách, Đào Hằng nhắm mắt tựa vào.
Có lẽ tối qua gió lớn, sáng hôm sau Đào Hằng hơi sốt, cậu gọi người hầu bưng cháo lên tầng.
Ăn không được ngon, cậu húp được nửa bát đã đặt xuống, lúc này Tần Văn Viễncũng vừa từ phòng khách đi ra,
Tần Văn Viễn khoác bộ áo ngủ tơ lụa, lộ ra đầy vết đỏ ở cổ và ngực, ngay cả bụng cũng có mấy chỗ, Đào Hằng ép buộc chính mình dời ánh mắt, nghe thấy Tần Văn Viễn nói: "Không thoải mái?"
"Không có." Cậu đáp
Đào Hằng nuốt cháo xuống, thấy Tần Văn Viễn đến gần cửa sổ
"Bị bệnh sao còn mở cửa sổ ngủ?"
Hắn đóng cửa sổ, đi đến bên giường cúi xuống, ôm gáy Đào Hằng, áp trán hắn vào trán . “Ừm, hơi nóng.” Tần Văn Viễn nhẹ giọng nói.
Hắn đứng dậy, căn dặn với bảo mẫu: "Gọi bác sĩ Trần tới . "
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Sau khi bảo mẫu ra ngoài, Tần Văn Viễn ngồi xuống bên giường, một tay nắm tay Đào Hằng, tay kia sờ nhẹ gò má hơi tái nhợt của cậu, nói: " rồi, bác sĩ rất nhanh sẽ tới." Đào Hằng rút tay lại . lông mi rũ , "Ừ."
"Ngoan"
"Tần thiếu", thiếu niên trên người mặc áo sơ mi trắng rộng che khuất đôi chân, cổ áo cài không ngay thẳng lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng những dấu hôn chằng chịt thấy mà giật mình, hai chân gầy gò thẳng tấp, nũng nịu bước vào phòng ngủ chính "Sao ngài dậy sớm vậy a ?"
"Cút ra ngoài"
Tần Văn Viễn vẫn duy trì tư thế hôn Đào Hằng, nghiêng đầu quát lớn, thiếu niên giật mình tại chỗ, vành mắt lập tức đỏ lên.
Tần Văn Viễn không để ý, lại hôn Đào Hằng một cái, nói: " có việc xử lý, lát nữa gặp lại."
Nói xong liền đứng dậy ra ngoài.
Thiếu niên trước khi rời đi nhìn Đào Hành vài lần, Đào Hằng cũng không có tâm tình để ý ánh mắt của hắn, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bác sĩ Trần là bác sĩ riêng của Tần Văn Viễn, sống ở tòa nhà nhỏ phía sau, vài phút đã đến, giúp đo nhiệt độ cơ thể, 38 độ 8.
"Cậu muốn truyền nước hay uống thuốc?"
"Truyền nước đi" Đào Hành vươn tay
Treo nước lên, bác sĩ Trần ngồi ở một bên trông coi cậu, Đào Hằng đang muốn nằm ngủ một lát, Tần Văn Viễn đi vào, trên người hắn đã đổi thành quần áo ở nhà, chất liệu mềm mại thoải mái khiến hắn như trẻ thêm vài tuổi.
"Thế nào rồi?"
"Đào tiên sinh chỉ bị hơi cảm lạnh, không có việc gì" Bác sĩ Trần đáp
"Được, vậy cậu trở về đi, có việc sẽ lại gọi"
"Được"
Sau khi bác sĩ Trần đi, Tần Văn Viễn ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng chạm vào chỗ kim đâm.
“Ngài không đi công ty sao?” Đào Hằng hỏi hắn. “ bệnh làm sao an tâm?” Tần Văn Tuyên thản nhiên đáp.
Bữa trưa Tần Văn Viễn đút Đào Hành ăn cháo, buổi chiều hắn đem công việc chuyển đến phòng ngủ chính làm, ngay bên cạnh giường Đào Hằng, hai người cách nhau không quá xa, tiếng máy tính đánh chữ khiến Đào Hành phiền không chịu nổi, cậu nhịn không được nói: "Em muốn ngủ một lát, ngài đi thư phòng đi."
Tần Văn Viễn gõ xong dòng cuối, ôn nhu “Ngủ đi, ta không làm phiền em.”
Hắn không vào thư phòng, cũng không tiếp tục làm việc, mà ngồi bên giường nhìn Đào Hằng.
Đào Hằng đưa lung về phía hắn, chậm rãi thϊếp
Lúc cậu tỉnh lại trời đã gần tối, Tần Văn Viễn không ở phòng ngủ, kim tiêm trong tay đã rút ra, cũng không còn sốt, bụng trống rỗng, cậu đứng dậy đi phòng tắm rửa mặt,
Người hầu nghe tiếng, gõ cửa hỏi: "Tiên sinh tỉnh rồi? Muốn ăn chưa?"