Chương 143: Di vật

Tiểu Vân đi đến ma giới thời gian còn mấy vài ngày cũng là lúc bên kia Hồ tộc bắt đầu tới công chuyện. Thiên Mị nàng bắt đầu từ bế quan tỉnh dậy, từ bên quan tỉnh lại Thiên Mị ánh mắt dần dần mở ra. Đôi mắt Thiên Mị mở ra cũng đồng thời xuất hiện hai đạo ánh sáng màu hồng nhảy qua hai bên.

Thiên Mị nàng từ bế quan tỉnh lại chưa cần làm gì ngoài mở ra đôi mắt nhưng nhìn lại nàng đôi mắt lúc này lại cảm giác cực kỳ đáng sợ. Cảm tưởng như bao nhiêu lực lượng đều hội tụ vào thân nàng bây giờ vậy.

Đột phá từ Phản Hư cảnh lên Hóa Thần đã tăng lên đáng sợ rồi nói gì Thiên Mị còn trải qua chín lần thiên kiếp tế luyện thân thể nữa. Thiên Mị nàng bây giờ so với bất kỳ Hóa Thần cảnh đều muốn nhỉnh hơn một bậc.

Thiên Mị nàng cảm thụ thân thể mình một chút. Thiên Cơ Nguyên Anh trong cơ thể đã biến mất, thay vào đó là một linh hồn đang cùng tồn tại song song. Linh hồn này thừa hưởng từ Thiên Cơ Nguyên Anh sức mạnh nên nhìn tới liền thấy sự khủng bố, toàn thân đều mang một màu vàng xung quanh đều được lôi điện bao trùm. Thậm chí linh hồn này còn đứng trên một lôi hải, tay cầm lấy một tia lôi điện, đôi mắt nhắm nghiền như chưa hoàn toàn bộc lộ ra sức mạnh. Linh hồn bây giờ đã đáng sợ nhưng muốn chân chính đáng sợ hơn thì phải tới cảnh giới Hợp Thể cảnh. Ở Hợp Thể, thân thể và linh hồn đồng thời quy làm một khi đó mới kinh khủng vượt bậc.

Cửu Vĩ tu luyện trong thân thể đã tiến thêm một bước, đạo pháp được rèn luyện, linh căn cũng có phần thêm phát triển…cảm thụ thân thể mình xong Thiên Mị nàng chỉ muốn nói lên một chữ “ổn”. Nếu lấy nàng lực lượng bây giờ đối đầu với Hồ Tiên thì Hồ Tiên một đấm cũng không chịu nổi.

Thiên Mị từ bế quan ra hẳn bên ngoài liền nhìn xung quanh. Nàng đang ngồi trên giường tu luyện, bên cạnh là Thanh Tiên và Y Tiên đã ngủ thϊếp đi từ bao giờ. Nhìn hai người này như thế mệt mỏi Thiên Mị trong lòng một ấm. Vẫn là những người thân cận công tử đều thật sự tốt. Ba nàng chỉ là nước lã gặp nhau nhưng mà Thanh Tiên và Y Tiên đối xử với nàng lại không khác nào người thân trong gia đình.

Thiên Mị chưa kịp cảm thán liền đã thấy bên ngoài căn phòng xuất hiện một người. Người này hành vi cũng không đứng đắn mà có chút lén lút. Không đến một giây Thiên Mị liền háo thành một đạo ánh sáng đi ra bên ngoài.

Bên ngoài căn phòng Thiên Mị liền có một gốc cây lớn, dưới gốc cây chính là đứng một nữ trung niên, nàng đi vào nơi này có chút sợ sệt lại có chút lén lút. Chính là như thế nàng mới đứng ở đây chưa dám tiến vào căn phòng gần thêm một chút nào.

Nhưng mà đột nhiên, người này quay lại liền đã thấy Thiên Mị đứng cạnh bên nàng. Nếu không phải nàng kìm được miệng nàng đã thất hố la lên rồi a. Nàng rất muốn hỏi Thiên Mị là quỷ hay người mà như vậy xuất hiện a. Nhưng mà nhìn đến Thiên Mị nàng liền thấy người mình muốn gặp liền có chút vui mừng trên khuôn mặt.

“Người đến đây làm gì a ?” Nhìn vị này tuổi tác có chút cao, gương mặt cũng hiền hòa Thiên Mị nàng trước tiên buông lời hỏi thăm.

“Ngươi là con của Hồ Ái Khanh sao ?” Nhìn Thiên Mị gương mặt, Lâm Tấm run run vội hỏi.

Ba chữ Hồ Ái Khanh rơi xuống Thiên Mị có chút im lặng. Hồ Ái Khanh chính là mẫu thân nàng tên, trong Hồ tộc người có thể biết được mẫu thân nàng tên có lẽ có Hồ Đằng, Hồ Quyên và một số người cực kỳ thân thiết với mẫu thân nàng mà thôi. Người trước mặt thế mà lại biết mẫu thân nàng a ?

Thiên Mị nàng cũng chưa vội đáp mà chỉ nhẹ gật đầu. Nhận được đáp này Lâm Tấm có chút run run, nàng thật không nghĩ mình còn chờ được để gặp người này. Nàng chỉ là một trúc cơ kỳ nhỏ nhoi tuổi thọ có hạn, năm xưa vì nhận Hồ Ái Khanh ân huệ liền đồng ý với Hồ Ái Khanh yêu cầu là chờ tới Thiên Mị trở về. Hồ Ái Khanh tư chất không tốt, xuất thân cũng không ra làm sao nhưng mà nàng vẫn luôn có một lòng tin Thiên Mị sẽ xuất sắc trở về.



Ban đầu Lâm Tấm đồng ý cũng chỉ là vội vàng đồng ý mà thôi. Trong Lâm Tấm suy nghĩ nàng liền biết, khả năng con gái Hồ Ái Khanh trở về là thấp lắm a. Nhưng nàng nào có ngờ tới, Thiên Mị thế mà thật trở về. Ở Thịnh Hội khi nghe Thiên Mị nói với Hồ Tiên thì Lâm Tấm đã như đoán được nàng thân phận. Bây giờ thấy Thiên Mị gật đầu Lâm Tấm càng là chắc chắn hơn bao giờ hết.

Chỉ là nàng vẫn không ngờ tới Hồ Ái Khanh con gái lại có thể xuất sắc vượt trội như vậy. Một đường tu luyện Lâm Tấm không hiểu bao nhiêu nhưng nàng cũng biết vượt qua chín thiên kiếp phải là kinh khủng như nào lực lượng và tư chất.

Lâm Tấm nàng cũng không có túi trữ vật, từ bên trong áo Lâm Tấm nàng lấy ra một túi thơm nhỏ. Không rõ ràng bên trong túi thơm đó chứa cái gì chỉ thấy túi thơm có chút đầy. Cầm túi thơm trên tay Lâm Tấm liền đặt vào tay Thiên Mị nói : “Đây là mẫu thân ngươi dị vật trước khi mất để lại cho ta giao đến tay ngươi.”

Nghe Lâm Tấm lời nói kèm thêm túi thơm có thêu rõ ràng tên mẫu thân nàng Thiên Mị có chút không dám tin tưởng. Nhìn đường chỉ thêu trên túi thơm Thiên Mị liền chắc chắn đó là của mẫu thân nàng, vì nàng vẫn còn một túi thơm y hệt như vậy. Thiên Mị ban đầu muốn về đây tìm lại di vật của mẫu thân nhưng nàng lại không rõ nó ở đâu. Bây giờ di vật mẫu thân nàng để lại thế mà lại tự đến tận tay nàng.

Thiên Mị nhìn Lâm Tấm có chút ấm áp. Nàng từ khi rời Hồ tộc ra đi đã không biết bao nhiêu năm, nếu đổi lại là người khác có lẽ đã nảy sinh một chút lòng tham tò mò mở ra túi thơm xem bên trong để lại đồ đạc gì mà lấy sử dụng. Nhưng mà Lâm Tấm người này không thế, vị này thế mà đến túi thơm cũng chưa từng nếm thử cách mở ra. Thiên Mị biết điều này đương nhiên bởi vì đạo pháp trên túi thơm vẫn còn nguyên vẹn. Mà đạo pháp này cũng chỉ mẫu thân nàng có mà thôi.

Nếu như mẫu thân Thiên Mị còn có lẽ nàng sẽ tò mò một chút về thân phận thật của mẫu thân nàng. Dù sao mẫu thân nàng chỉ là một thị nữ nhưng lại có thể sở hữu đạo pháp cao cấp như vậy sao ? Thiên Mị nàng có chút không dám tin tưởng cho lắm.

“Cảm ơn người.” Thiên Mị nàng cười tươi, đôi tay nàng nắm lấy đôi tay Lâm Tấm cảm ơn ấm áp.

Lâm Tấm gương mặt lúc này lại như nhẹ đi rất nhiều, cảm giác như một việc nàng luôn muốn làm trong bao năm bây giờ được hoàn thành khiến nàng nhẹ nhõm đi rất nhiều.

“Việc được nhờ mà thôi…” Lâm Tấm nói đến đây có chút cười cười sau đó nói tiếp : “Ta phải trở lại làm việc rồi, nếu như tiểu thư muốn nghe một chút chuyện hồi nhỏ buổi tối có thể đến phòng ta.” Lâm Tấm dứt lời còn không cho Thiên Mị kịp đáp liền đã vội vàng rời đi.

Thiên Mị nàng nhìn Lâm Tấm rời đi cũng chỉ nhẹ cười nhưng mà khi ánh mắt nàng nhìn lên vài phía lại cực kỳ lạnh lùng, nụ cười cũng không còn nữa. Ánh mắt nàng nhìn lên chính là nhìn Hồ tộc cao tầng ở xung quanh. Đối với người thân Thiên Mị có thể thái độ một khác nhưng đối với người ngoài lại khác.

Thiên Mị cầm túi trữ vật trong tay mà hóa một đạo ánh sáng trở về. Dù tối nay nàng rất muốn biết một chút chuyện hồi nhỏ nhưng có lẽ không được rồi a. Ban nãy nàng vừa truyền một chút đạo pháp và linh lực qua người Lâm Tấm, nếu Lâm Tấm không phải tư chất hạng bét có thể xung kích được Kim Đan. Mặc dù Kim Đan có lẽ sẽ là Lâm Tấm cực hạn nhưng ít nhất có thể kéo dài Lâm Tấm tuổi thọ thêm a.

Mà quan trọng hơn thì tối nay nàng và Hồ tộc cũng cần ra một câu trả lời rồi.