Thông Thiên giáo chủ không muốn cho mọi người biết chuyện của Lý Nguyên, hắn lập tức cười ha ha nói: “Ha ha, đại huynh nghĩ nhiều rồi, nơi này tràn ngập hồng trần, tục khí dày đặc, làm sao có huyền cơ gì được?
“Không có huyền cơ, vì sao sư đệ lại thường đến đây?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi.
Thông Thiên giáo chủ bình tĩnh nói: “Đây là nhà một đồ nhi của ta, nàng tu luyện gặp bế tắc, ta đến chỉ bảo một chút thì có gì kỳ quái.”
Lão Tử đảo mắt, nói: “Nếu là nhà đồ đệ của tam đệ, vậy ta cũng vào gặp người sư điệt này, thuận tiện hỗ trợ chỉ bảo một chút.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng tiếp lời: “Ta là nhị sư bá, chỉ dạy sư điệt một chút là đương nhiên.”
Chuẩn Đề đạo nhận không chịu thua kém nói:
“Thông thiên đạo hữu coi trọng đệ tử này như vậy, nhất định thiên phú dị bẩm, bọn ta phải gặp một chút.”
Nữ Oa mỉm cười không nói, dù sao ta cũng không đi!
Thông Thiên giáo chủ thấy mọi người đều muốn đi vào, trong lòng cực kỳ sầu não.
Nếu những người này phát hiện ra chỗ thần kỳ của Lý Nguyên, chẳng phải sẽ tranh giành với hắn sao?
Nhưng hắn cũng hiểu, đến bước này rồi, muốn đuổi mọi người đi, chắc chắc không thể.
Cho dù lần này miễn cưỡng đuổi mọi người đi, sau này chắc chắn còn có thể lặng lẽ đến.
Vì vậy, không bằng chủ động dẫn những người này vào gặp Lý Nguyên, có mình ở bên giám sát, cũng không sợ những người này bắt cóc Lý Nguyên.
Nghĩ đến đây, Thông Thiên giáo chủ lập tức nói với các Thánh Nhân: “Các ngươi muốn vào cũng được, nhưng các ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện, không được nói cho đối phương thân phận thật của các ngươi. Ta vẫn luôn dùng tên giả là Tề thiên đạo nhân lúc ở chung với hắn.”
“Chuyện này đơn giản, bọn ta thu lại khí tức, tùy tiện lấy một đạo hiệu là được.”
Mọi người không phản đối.
Sau khi mọi người thu lại khí tức, Thông Thiên mới bước tới gõ cửa.
Người mở cửa vẫn là Dương Hòe.
“Lý Nguyên có ở nhà không?” Thông Thiên giáo chủ hỏi.
“Có, tự vào đi!” Dương Hòe thờ ơ nói.
Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng một bên vốn là coi trọng quy củ nhất, hắn nhìn thấy tình cảnh này, lập tức lộ ra vẻ cực kỳ bất mãn: “Nếu sư đệ nói người bên trong là đệ tử của ngươi, sư phụ tới cửa, không phải đệ tử nên chủ động ra cửa đón sao, sao còn có thể để sư phụ tự mình đi vào? Như vậy cũng quá không có quy củ!”
Thông Thiên giáo chủ xấu hổ cười: “Thật ra, muội muội của Lý Nguyên tiểu hữu là đệ tử của ta, Lý Nguyên tiểu hữu cũng không bái ta làm sư phụ.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe vậy, chẳng những không nguôi giận, ngược lại càng thêm bất mãn.
Hắn quở trách Thông Thiên: “Muội muội của hắn bái ngươi làm sư phụ, hắn coi như là vãn bối của ngươi, sao ngươi có thể gọi hắn là tiểu hữu? Thật đúng là không ra thể thống gì!”
Trong lòng hắn luôn cảm thấy phần lớn đệ tử Triệt giáo đều là loại dã thú từ trong trứng, thô lỗ phóng đãng, không hiểu lễ nghi, nên vô cùng khinh thường, bây giờ không khỏi càng thêm khinh thường Triệt giáo.
Lão Tử, Tây Phương Nhị Thánh tuy không nói gì, nhưng trong lòng vẫn cười nhạo Triệt giáo không hiểu quy củ, Thông Thiên không có uy nghiêm.
Thông Thiên giáo chủ không quan tâm Nguyên Thủy Thiên Tôn cả ngày nhắc đến quy củ, nếu không hai giáo cũng sẽ không xích mích.
Vì vậy hắn không khách khí nói với Nguyên Thủy: “Nếu nhị huynh nhìn không quen, tự mình đi là được, không ai giữ ngươi.”
“Ngươi…”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe vậy, lập tức giận đến đỏ bừng mặt, nếu với tình tình thường ngày của hắn, chắc chắn sẽ quay đầu đi.
Nhưng hôm nay hắn muốn điều tra lý do Thông Thiên đến nơi này, đương nhiên sẽ không bị Thông Thiên khích tướng.
Vì vậy, dù trong lòng đầy tức giận, nhưng hắn vẫn mặt dày ở lại.
Thông Thiên nhìn dáng vẻ tức nghẹn của Nguyên Thủy, trong lòng thầm thấy sảng khoái không thôi.
“Được rồi, huynh đệ trong nhà, bớt nói mấy câu đi.” Lúc này Lão Tử bước ra hòa giải.
Mấy Thánh Nhân đi qua sảnh, bước vào sân đầu tiên, lập tức nhìn thấy thế giới hoa hải rực rỡ lay động trong sân.
Mấy Thánh Nhân lập tức đều bị chấn động đến trợn mắt há mồm.
“Trời ạ, đây là nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất phù sinh chân chính!” Chuẩn Đề đạo nhân trừng to mắt, khó dằn nổi mà la lên.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt, y hệt thế giới Diêm Phù mà hắn vẫn luôn muốn diễn hóa.
Mà thế giới Diêm Phù của hắn, vẫn còn đang tu luyện, độ hoàn thiện không bằng một phần vạn của vườn hoa này.
“Thứ này có duyên với ta, thứ này có duyên với ta!” Tiếp Dẫn đạo nhân nhìn chằm chằm thế giới hoa hải, lộ ra khuôn mặt rầu rĩ mà lại phấn khích đến méo mó, hai mắt lóe ra thần quang khác thường.
Tiếp Dẫn đạo nhân vốn tu luyện ở thế giới Đại Thiên Phật Quốc, muốn phục hưng Tây Phương giáo. Nhưng thế giới Phật Quốc tu luyện quá khó khăn, nếu có thể chiếm lấy những thế giới trong hoa này làm của riêng, đừng nói ba nghìn thế giới Phật Quốc, ngay cả ba vạn thế giới Đại Thiên Phật Quốc, cũng có thể xây dựng trong thời gian ngắn.
“Nơi này quả nhiên có huyền cơ!” Lão Tử thầm mừng mình đã đến đúng.
“Chẳng lẽ Lý Nguyên kia cũng là Thánh Nhân? Khó trách tam đệ gọi hắn là tiểu hữu!” Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm thấy mình đoán được chân tướng sự tình.
Đôi mắt đẹp của Nữ Oa sáng ngời, khuôn mặt xinh đẹp tỏa sáng, lập tức kinh ngạc trước thế giới trong hoa bao la như vậy, lại say mê trước cảnh sắc xinh đẹp mộng ảo như vậy.
Thông Thiên giáo chủ thấy mọi người sững sờ tại chỗ, chẳng có chút ung dung bình tĩnh của Thánh Nhân, không khỏi lộ ra vẻ đắc ý.
“Khụ khụ.” Hắn cố ý ho khan một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Không phải chỉ là mấy thế giới trong hoa thôi sao? Dù sao các ngươi cũng là Thánh Nhân, sao lại thất lễ như vậy?”
Mọi người nghe vậy, lúc này mới hồi thần lại từ chấn động.
Lão Tử bất chấp sự chế nhạo của Thông Thiên, vội vàng hỏi Thông Thiên: “Tam đệ, hoa hải này là do Đại Năng phương nào tạo nên vậy?”
“Chẳng lẽ trong Hồng Hoang, còn che giấu Thánh Nhân khác sao?” Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng mở miệng hỏi.
Thông Thiên giáo chủ: “Thật ra, ta cũng không biết hoa hải này là do người nào tạo ra.”