Hắn dùng cách khích tướng.
Nhưng, sao Lý Nguyên có thể bị khıêυ khí©h được?
Hắn không chút hoảng loạn rót cho mình một chén rượu Bách Hoa, chậm rãi thưởng thức một ngụm, lúc này mới từ từ mở miệng nói: “Các ngươi cảm thấy ta không biết, vậy coi như ta thật sự không biết đi!”
Nhưng vẻ mặt cử chỉ rõ ràng có dáng vẻ ta biết.
Hồng Quân thấy Lý Nguyên cố ý làm cho tò mò, tức giận đến da mặt không khỏi run rẩy.
Thông Thiên giáo chủ cũng gấp đến độ không chịu nổi, hắn vội vàng lấy lòng nói với Lý Nguyên: “Lý Nguyên tiểu hữu, nếu ngươi thật sự biết thì đừng cố ý khiến bọn ta tò mò!”
Lý Nguyên phất tay, hơi bất mãn nói: “Ta nói lâu như vậy, các ngươi cũng không biết bày tỏ đôi chút.”
Thông Thiên giáo chủ bất đắc dĩ nói: “Lần trước ta đưa cho ngươi Tiên thiên linh bảo ngươi đều chướng mắt, thì ngươi muốn cái gì?”
Lý Nguyên: “Ta không thích là chuyện của ta, nhưng các ngươi không đưa thì chính là các ngươi không đúng!”
Hồng Quân đưa tay vào trong ống tay áo móc móc, lập tức lấy ra một thanh trường thương toàn thân ngăm đen, quanh thân có hoa văn mây lành quấn quanh, đưa cho Lý Nguyên.
“Thí Thần thương!”
Thông Thiên giáo chủ nhìn thấy trường thương, đồng tử hơi co rụt lại, không khỏi thất thanh kêu lên.
Thì ra thanh trường thương ngăm đen này chính là binh khí của Ma Tổ La Hầu, Tiên thiên chí bảo Thí Thần thương.
Theo truyền thuyết, Thí Thần thương là thân sen của Hỗn độn thanh liên biến thành, bởi vì bên trong thương tập hợp một luồng khí thế hủy diệt thuần túy nhất trong Hỗn độn, bởi vậy vô cùng hung lệ, sát phạt vô song.
Từng được ca ngợi là ma khí đệ nhất hồng hoang.
Một khi sinh linh bình thường tiếp xúc với Thí Thần thương, sẽ dễ dàng bị khí tức hung lệ của Thí Thần thương tản ra ảnh hưởng đến thần trí, từ đó biến thành ma đầu tuyệt thế gϊếŧ chóc thành tính.
Sau trận chiến Tiên Ma, La Hầu ngã xuống, cũng không biết tung tích của Thí Thần thương.
Thông Thiên giáo chủ không ngờ Thí Thần thương lại ở trong tay Hồng Quân, tại sao lúc trước phân chia pháp bảo ở Phân Bảo nhai, lão sư không lấy ra? Hiện tại lại tính đưa cho Lý Nguyên.
Thành thật mà nói, hắn cũng muốn có!
Khí thế hủy diệt ẩn chứa trong Thí Thần thương đã bị Hồng Quân phong ấn.
Lý Nguyên nhận lấy Thí Thần thương, chỉ đơn giản đánh giá một cái rồi lập tức cắm Thí Thần thương tùy ý ở ngoài mái đình.
Hắn không biểu hiện ra bất kỳ vẻ vui sướиɠ với kích động nào, giống như đây hoàn toàn không phải là Tiên thiên chí bảo.
“Trường thương này rất thẳng đó, lấy ra làm cột cờ cũng không tồi.”
Thông Thiên giáo chủ nghe thấy, suýt chút nữa thì cười ngất.
Lẽ nào ngươi chỉ để ý trường thương này thẳng sao? Lẽ nào ngươi không tò mò, tại sao Nhất Khí đạo nhân có thể lấy ra một món Tiên thiên chí bảo?
Hồng Quân không khỏi có loại xúc động muốn hộc máu.
Nhớ lúc trước, Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn đạt được Tiên thiên chí bảo hắn ban tặng, vui vẻ suýt chút nữa phát điên. Ba ngàn khách hồng trần bên trong Tử Tiêu cung càng hâm mộ đến mức nước bọt đều sắp chảy ra.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người xua đuổi Tiên thiên chí bảo như giày rách.
Lấy ra làm cột cờ, chỉ có hắn mới nghĩ ra được thôi!
“Hiện tại tiểu hữu có thể nói chưa? Làm sao Đạo Tổ mới có thể thoát khỏi thiên đạo trói buộc?” Hồng Quân nhẫn nhịn xúc động hộc máu, vội vàng hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Rất đơn giản, lực lượng của thế giới hồng hoang lớn mạnh là được.”
“Lực lượng của thế giới hồng hoang lớn mạnh!”
Hồng Quân lập tức lộ ra biểu cảm như có điều suy nghĩ.
Thông Thiên giáo chủ lại nghe đến vẻ mặt mơ màng, hắn nghi hoặc nói: “Tại sao lực lượng của thế giới hồng hoang lớn mạnh thì Đạo Tổ có thể thoát khỏi trói buộc?”
Lý Nguyên giải thích: “Bởi vì tổng năng lượng của hồng hoang là không thay đổi, lực lượng của hồng hoang càng mạnh thì lực lượng của thiên đạo chắc chắn sẽ càng yếu. Lực lượng thiên đạo trở nên yếu đi, trói buộc Hồng Quân cũng yếu đi, trói buộc yếu thì đương nhiên Hồng Quân có thể thoát khỏi vây khốn.”
Hồng Quân đột nhiên có loại cảm giác đang say rượu đột nhiên thông suốt.
Khó trách, từ sau đại chiến Vu Yêu, hồng hoang bị đánh nát nhưng thiên đạo trói buộc ta ngày càng mạnh, hóa ra là vì sau khi hồng hoang bị hai tộc Vu Yêu đánh nát, lực lượng của hồng hoang yếu đi, mà lực lượng của thiên đạo lại trở nên mạnh mẽ.
Thế nhưng, dựa theo hướng đi của đại thế thiên đạo, hồng hoang sẽ ngày càng yếu.
Đặc biệt là sau lần lượng kiếp Phong Thần này, lực lượng của hồng hoang sẽ suy yếu gần một nửa, cứ như vậy, thiên đạo trói buộc ta không phải là mạnh hơn sao?
Vậy ta thoát khỏi xiềng xích của thiên đạo như thế nào đây?
Hồng Quân lập tức chìm vào trong sầu lo thật sâu.
Mặc dù hắn biết cách thoát khỏi xiềng xích của thiên đạo, nhưng hắn phát hiện bản thân hoàn toàn không có cách thay đổi đại thế thiên đạo, làm lực lượng của thế giới hồng hoang lớn mạnh.
Nghĩ nổ tung đầu, Hồng Quân cũng không nghĩ ra cách, hắn đành phải hỏi Lý Nguyên tiếp: “Xin hỏi tiểu hữu, làm thế nào mới có thể khiến lực lượng của thế giới hồng hoang gia tăng?”
Giọng điệu của hắn lại lộ ra vẻ vô cùng cung kính và nhỏ giọng mềm mại, giống như học trò thỉnh giáo vấn đề với lão sư vậy.
Thông Thiên giáo chủ thấy thế, suýt chút nữa thì khϊếp sợ đến ngất đi, càng bội phục Lý Nguyên sát đất.
Có thể khiến Đạo Tổ ăn nói khép nép, quá đỉnh!
Lý Nguyên: “Muốn gia tăng lực lượng của hồng hoang chỉ có một cách, đó là gia tăng số lượng tu sĩ và tu vi, số lượng tu sĩ càng nhiều, tu vi càng cao, thì lực lượng của thế giới hồng hoang tất nhiên càng mạnh.”
Hồng Quân bừng tỉnh, hắn kích động ôm quyền hành lễ về phía Lý Nguyên nói: “Lời của tiểu hữu đã khiến ta hiểu ra, được chỉ giáo rồi!”
Lý Nguyên thản nhiên đón nhận hành lễ của Hồng Quân.
Lại nói trong chốc lát, Hồng Quân ngồi không yên, bắt đầu cáo từ Lý Nguyên.
Đồng thời hắn còn liếc mắt nhìn Thông Thiên, bảo Thông Thiên rời đi cùng hắn.