Thủ tịch đại đệ tử Triệt giáo, Đa Bảo đạo nhân đúng lúc thấy bóng dáng vội vã của Thông Thiên giáo chủ không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Từ lần trước Thông Thiên giáo chủ đi tới Huyền Đô Thiên, Đa Bảo đạo nhân đã phát hiện ra lão sư nhíu mày, cảm xúc không vui.
Nhưng mới qua bao lâu, sao đột nhiên lại trở nên vui vẻ như vậy rồi?
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, hình như lão sư thường xuyên đi ra ngoài, cũng không biết đi làm gì?
Trong mắt Đa Bảo đạo nhân lập tức lộ ra vẻ suy tư.
…
Thông Thiên giáo chủ vừa bay ra Bích Du cung không xa, đột nhiên cảm thấy không khí bên người xuất hiện gợn sóng, ngay sau đó, một bóng dáng đã xuất hiện trong hư không.
Người này râu tóc bạc trắng, tướng mạo gầy guộc kỳ cổ, trên người mặc một bộ áo bào nguyệt bạch nhìn rất bình thường, trên người không hề thấy có pháp lực dao động.
Thông Thiên giáo chủ thấy người nay vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng khom người hành lễ: “Đệ tử bái kiến lão sư.”
Hoá ra lão giả kỳ cổ này chính là Hồng Quân Đạo Tổ.
Hồng Quân bình tĩnh nhìn Thông Thiên giáo chủ, hắn khẽ gật đầu: “Không tệ, không ngờ ngươi đã tu luyện tới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên hậu kỳ, giữa vài vị Thánh Nhân, ngươi là người thứ hai tu luyện tới cảnh giới này.”
Trong lòng Thông Thiên giáo chủ rung động, ta là người thứ hai, vậy chẳng lẽ người thứ nhất là đại huynh?
Trên mặt hắn lại không lộ ra bất cứ điểm nào khác thường, vẻ mặt khiêm tốn nói: “Đệ tử cũng là may mắn.”
Hồng Quân nhàn nhạt nói: “Nhưng trước lượng kiếp, ta đã đừng nhìn trộm quá khứ và tương lai của ngươi, phát hiện ngươi không nên đột phá vào thời gian này mới đúng, trong khoảng thời gian này, ngươi gặp phải biến cố gì à?”
Thông Thiên giáo chủ biết Hồng Quân lại nhìn trộm quá khứ tương lai của hắn thì không khỏi ngạc nhiên sợ hãi.
Hắn thốt lên: “Xin hỏi lão sư, có phải Triệt giáo của ta có nạn diệt giáo không?”
Hồng Quân nghe vậy, lần đầu tiên vẻ mặt thay đổi.
Hắn ngạc nhiên nhìn Thông Thiên giáo chủ: “Tại sao ngươi lại biết?”
“Nói vậy là Triệt giáo ta thật sự sẽ huỷ diệt?” Thông Thiên giáo chủ chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, cảm giác vui sướиɠ khi đột phá bình cảnh cũng biến mất, có vẻ mất hồn mất vía.
Hồng Quân an ủi: “Đại đạo 50, thiên diễn 49, mọi chuyện đều không có tuyệt đối, đều để lại một con đường sống. Mà hiện giờ tu vi của ngươi đã đột phá tới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên hậu kỳ, chính là biến số. Bởi vậy, bây giờ thiên cơ đã thay đổi, thôi diễn trước kia cũng không làm được gì. Tương lai Triệt giáo thế nào, bây giờ ngay cả ta cũng không tính ra được.”
Thông Thiên giáo chủ biết thiên cơ đã thay đổi thì lập tức từ buồn thành vui, trong lòng không khỏi càng biết ơn Lý Nguyên.
Nếu không phải tiếng đàn của Lý Nguyên thì hắn đã không thể đột phá bình cảnh, vậy thì có thể Triệt giáo sẽ huỷ diệt!
“Trong khoảng thời gian này ngươi gặp biến cố gì à?” Hồng Quân lại hỏi Thông Thiên giáo chủ.
Lý do hắn hiện thân gặp Thông Thiên giáo chủ chính là vì làm rõ nguyên nhân làm thiên đạo xuất hiện biến số.
Thông Thiên giáo chủ biết mình không thể gạt được Hồng Quân nên không dám giấu diếm, thành thật trả lời: “Khoảng thời gian trước, đệ tử gặp được một vị kỳ nhân ở Triều Ca, tuy tu vi của hắn chỉ có cảnh giới Địa Tiên, nhưng lại có thể tính ra chuyện Triệt giáo huỷ diệt… Lúc trước, đệ tử nghe hắn đàn một khúc, bởi vì đồng cảm nên bình cảnh đột nhiên buông lỏng, do đó đã đột phá tới Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên hậu kỳ.”
“Địa Tiên kỳ lại có thể tính ra chuyện của Triệt giáo? Sao có thể!”
Tuy Hồng Quân đã tới cảnh giới vạn cổ không kinh, nhưng vẫn bị tin tức này làm cho khϊếp sợ tới trợn mắt há miệng, điều này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Thông Thiên giáo chủ cười khổ: “Lúc trước đệ tử cũng cảm thấy khó tin, còn đoán có phải Lý Nguyên là đại năng vạn cổ nào đó giấu thân phận, hay là chuyển thế tu luyện lại không. Nhưng đệ tử xem quá khứ tương lai của hắn, hắn chỉ là một Nhân tộc bình thường, cũng không có bất cứ điểm khác thường nào. Nhưng ngươi nói hắn bình thường, hắn lại có thể tính ra chuyện của Triệt giáo, nói thật, đệ tử cũng không rõ hắn có bình thường hay không.”
Trên khuôn mặt Hồng Quân lập tức lộ ra vẻ hứng thú: “Chúng ta cùng đi Triều Ca, ta muốn nhìn xem rốt cuộc Lý Nguyên này có điểm gì thần kỳ.”
“Đệ tử cũng đang định đi tìm hắn, ta dẫn đường cho lão sư.”
Không bao lâu sau, hai người đã tới Triều Ca, dừng lại ngoài phủ của Lý Nguyên.
Trước khi gõ cửa, Thông Thiên giáo chủ đột nhiên lộ ra vẻ khó xử, hắn nói với Hồng Quân: “Lão sư, lúc trước đệ tử vẫn dùng thân phận giả là Tề Thiên đạo nhân nói chuyện với Lý Nguyên, mong lão sư đừng chọc thủng.”
Hồng Quân nghĩ một lát rồi nói: “Vậy ngươi cũng đừng gọi ta là lão sư, gọi ta là Nhất Khí đạo nhân đi!”
“Vậy đệ tử đành thất lễ!”
Thông Thiên giáo chủ sửa sang lại trường bào rồi bước tới gõ cửa.
Cạch!
Cửa lớn được mở ra từ bên trong, bóng dáng một lão già lưng gù hiện ra.
“Hai vị tìm ai?” Dương Hòe che nửa mắt mặt, hỏi thản nhiên.
Lần trước nổ kim hoa, hắn đã thua thời gian một vạn lượng kiếp, đến nay tâm trạng vẫn không tốt.
Hồng Quân nhìn thấy Dương Hòe, chỉ cảm thấy trong lòng rung động, cảm giác như bản thân đã nhìn thấy “đạo”.
Cứ giống như lão già lưng gù tầm thường trước mắt này đứng ở trên chư thiên vạn đạo, kiêu ngạo vạn cổ, vĩnh hằng bất diệt.
Nhưng hắn dùng thần thức quét một lượt trên dưới quanh thân Dương Hòe lại không cảm nhận được chút dao động pháp lực nào.
Đây là một lão già bình thường không thể bình thường hơn.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào là nguyền rủa của La Hầu lại đến quấy nhiễu tinh thần ta?” Trong lòng Hồng Quân thầm suy tư.
“Lý Nguyên có ở nhà không?” Thông Thiên giáo chủ hỏi Dương Hòe.
Dương Hòe: “Công tử đang nướng cánh gà ở hậu viện, nói nếu có người đến thăm thì bảo bọn họ tự đi vào.”
Vẻ mặt Thông Thiên giáo chủ khϊếp sợ: “Lý Nguyên tiểu hữu lại biết bọn ta muốn đến?”