Chương 29: Bố Trí Thánh Nhân Hồng Hoang!!

“Nếu ngươi là cao nhân, vậy chẳng phải bổn tiểu thư là thiên đạo à?” Đặng Thiền Ngọc chỉ nghĩ Lý Nguyên đang nói đùa.

“Nhưng Thông Thiên giáo chủ thật sự có ý định nhận ngươi làm đệ tử ư?”

“Vừa rồi ngươi nói Triệt giáo sẽ huỷ diệt là thật à?”

“Đúng rồi, nếu Tiểu Hắc là Thi Hống, vậy tu vi thật sự của nó là gì?”

“Sao ngươi lại có được Tiểu Hắc?”

“…”

Trên đường về, Đặng Thiền Ngọc lập tức biến thành một đứa trẻ tò mò, không ngừng hỏi Lý Nguyên.



Thông Thiên giáo chủ vội vàng đi vào Huyền Đô Thiên của Lão Tử.

Bởi vì trước đó đã truyền tin cho Nguyên Thủy Thiên Tôn, nên Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng ở đây.

Sau khi nhìn thấy hai sư huynh, Thông Thiên giáo chủ lập tức hỏi ra thắc mắc trong lòng: “Hai vị huynh trưởng, rốt cuộc các ngươi có tính toán thế nào về chuyện phong Thần? Có phải các ngươi định làm người của Triệt giáo ta lên bảng không?”

Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn liếc nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.

Bọn họ không biết tại sao Thông Thiên lại đoán được ý định của bọn họ.

Thông Thiên giáo chủ nhìn vẻ mặt của hai người thì lập tức hiểu ra.

“Hoá ra các ngươi thật sự có ý định làm đệ tử của Triệt giáo ta lên bảng, vì sao?” Thông Thiên giáo chủ không nghĩ ra: “Tam Thanh sinh ra đã đồng tông đồng nguyên, không phải nên giúp đỡ lẫn nhau ư? Vì sao phải tính kế lẫn nhau?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn trầm giọng nói: “Ta đã nhắc nhở ngươi từ trước, khuyên ngươi nhận đệ tử chú ý lai lịch và nhân phẩm, không phải con chó con mèo gì cũng nhận, nhưng ngươi cố tình không nghe. Ngươi nhìn đệ tử Triệt giáo của ngươi đi, hầu như đều là loại người phí mao đái giác, thấp sinh noãn hóa, không biết lễ nghĩa, cậy mạnh, làm tam giới trở nên chướng khí mù mịt, sao có thể tu Tiên đạo? Còn không bằng đưa bọn họ lên bảng Phong Thần, chuyển sang tu Thần đạo, học quy tắc.”

Thông Thiên giáo chủ thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn làm thấp đệ tử của hắn không đáng một đồng, không khỏi khó thở.

Đây mà là đang nói đệ tử của hắn à, rõ ràng là đang nói hắn!



Thông Thiên giáo chủ không cam lòng yếu thế: “Ngươi chú trọng lai lịch, nhưng nhân phẩm của mười hai đệ tử của ngươi cũng chẳng tốt lành gì, đều là tiểu nhân ích kỷ, tiếu lý tàng đao.”

Nguyên Thủy Thiên Tôn tự tin nói: “Ta tự biết nhân phẩm của đệ tử ta thế nào, đều là người tôn sư trọng đạo, thuận theo ý trời.”

Thông Thiên giáo chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn nói không thông, lập tức nói với Lão Tử: “Đại huynh, ngươi tới nói một câu công bằng đi, ngươi cảm thấy nhị huynh làm đúng không?”

Vẻ mặt của Lão Tử vẫn bình thản, bình tĩnh như nước, không nhìn ra được suy nghĩ trong nội tâm.

Hắn nhìn Thông Thiên và nói: “Tam sư đệ, thật ra lên bảng Phong Thần cũng không có gì không tốt, nếu tương lai thần vị trên trời đều là đệ tử của ngươi, không phải Thần đạo cũng bị ngươi nắm giữ ư? Hạo Thiên chỉ là một vật trang trí mà thôi. Cớ sao không làm?”

Thông Thiên giáo chủ nghe vậy lập tức lộ ra sự thất vọng.

Rõ ràng Lão Tử nghiêng về phía Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Thông Thiên giáo chủ lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Ha ha, nếu Thần đạo tốt như thế thì sao không để đệ tử của nhị huynh lên bảng? Hơn nữa nếu tất cả đệ tử của ta lên bảng, vậy không phải đồng nghĩa với Triệt giáo của ta bị huỷ diệt sao? Chuyện này là chuyện tốt gì thế?”

Thông Thiên đột nhiên cảm thấy nản lòng thoái chí, sau khi Tam Thanh thành Thánh, từng người đi trên đại đạo của mình. Thật ra, Tam Thanh đã chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa từ lâu!

“Thôi, ta cũng không nhiều lời với các ngươi, dù sao, nếu có ai dám tính kế đệ tử Triệt giáo ta, ta tuyệt đối sẽ không đứng yên nhìn!”

Nói xong, Thông Thiên giáo chủ lập tức rời khỏi Huyền Đô Thiên.

Để lại Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn với ánh mắt thâm thuý, bên trong có vô số ngân hà đang chuyển động, ảo ảnh sao trời biến mất.



Đặng phủ, Triều Ca.

Đặng Thiền Ngọc quay về phủ, Đặng Cửu Công đã gấp không chờ nổi hỏi nàng: “Con gái, ngươi nói chuyện với Lý Nguyên thấy thế nào? Hắn có coi trọng ngươi không?”

Đặng Thiền Ngọc bất mãn nói: “Sao cha không hỏi con gái có coi trọng hắn không?”

Đặng Cửu Công nói: “Dựa vào ngoại hình và tài học của Lý Nguyên tiểu hữu, chắc chắn ngươi thích.”

Đặng Thiền Ngọc: “..”

Nàng nghi ngờ mình không phải là con ruột.



“Ai lại quẹo khuỷu tay ra ngoài như ngươi chứ?” Đặng Thiền Ngọc không hài lòng chỉ trích cha mình.

Đặng Cửu Công thấy con gái bảo bối tức giận bèn nhanh chóng cười làm lành: “Là cha nói sai, vậy ngươi có hài lòng với nhân phẩm và tài học của Lý Nguyên không?”

Đặng Thiền Ngọc lập tức đỏ mặt khẽ gật đầu: “Đúng là hắn rất có tài học, gặp nguy hiểm nhưng không sợ hãi, xử sự thong dong, thái độ cũng rất văn nhã.”

“Ha ha, quả nhiên ánh mắt của ta không tệ đúng chứ?” Đặng Cửu Công đắc ý nói, giống như người Đặng Thiền Ngọc đang khen là hắn vậy.

“Vậy Lý Nguyên nói gì với ngươi?” Đặng Cửu Công lại hỏi Đặng Thiền Ngọc.

Đặng Thiền Ngọc bĩu môi: “Hắn chẳng nói gì cả, đúng là đồ đầu gỗ!”

“Không phải hắn không thích ngươi chứ?” Đặng Cửu Công lo lắng nói.

Đặng Thiền Ngọc nghe vậy cũng không khỏi cảm thấy hoảng hốt.

“Chẳng lẽ hắn thật sự không có ý với ta?”



Thông Thiên giáo chủ quay về Bích Du cung, hắn nhớ tới thái độ của Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn với Triệt giáo, không khỏi càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng buồn bực.

“Haiz, nếu đại huynh và nhị huynh thật sự không màng tình cảm, bắt đệ tử của ta lên bảng, đến lúc phải làm thế nào để hoá giải đây?”

Suy nghĩ một lúc lâu, hắn vẫn chưa nghĩ ra có cách gì để ứng phó.

Thông Thiên giáo chủ đột nhiên nghĩ tới Lý Nguyên.

“Nếu Lý Nguyên có thể tính ra Triệt giáo ta có nguy cơ hủy diệt, có lẽ hắn có biện pháp nào đó giải quyết nguy cơ, một mình ta ở đây buồn rầu còn không bằng đi tìm hắn thương lượng.”

Nghĩ vậy, Thông Thiên giáo chủ lập tức lắc người biến mất trong Bích Du cung.



Ngày hôm qua đi xem mắt Đặng Thiền Ngọc, Lý Nguyên cũng không nghe thấy nàng mở miệng nói thích hắn. Bởi vậy, thân là thẳng nam, hắn cũng không biết nàng có thích mình không.