Chương 28: Thông Thiên Không Có Gì Ghê Gớm!!

Sớm biết thế thì ngươi nhường cơ hội đó cho ta đi!

Thông Thiên giáo chủ không hài lòng nói: “Ngữ khí của ngươi cũng quá ngông cuồng! Vì sao ngươi không muốn bái Thông Thiên giáo chủ làm thầy?”

Lý Nguyên bình thản nói: “Thông Thiên giáo chủ cũng không có gì ghê gớm, đừng thấy bây giờ Triệt giáo vạn tiên triều bái, khí vận nồng hậu, nhưng đã rơi vào tình cảnh sắp sụp đổ, cách diệt giáo cũng không xa.”

Khuê Ngưu nghe mà kinh hồn táng đảm, chỉ cảm thấy Lý Nguyên đang tìm đường chết, dám mắng chửi Thánh Nhân, còn nguyền rủa Triệt giáo ngay trước mặt Thông Thiên giáo chủ.

Khuôn mặt của Thông Thiên giáo chủ đã đen như cục than.

Tuy hắn thưởng thức tư chất tuyệt thế Tiên thiên đạo thai của Lý Nguyên, nhưng hắn không thể chịu đựng Lý Nguyên chửi bới hắn và Triệt giáo như vậy.

Hắn nổi giận đùng đùng hỏi Lý Nguyên: “Bây giờ Triệt giáo vạn tiên triều bái, thế lực đứng đầu tam giới, sao có thể diệt giáo?”

Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Có ba nguyên nhân làm Triệt giáo huỷ diệt.”

Vậy mà còn có ba nguyên nhân nữa cơà, Thông Thiên giáo chủ khó thở.

“Ba nguyên nhân gì?” Hắn đè cơn tức, trầm giọng hỏi.

Nếu Lý Nguyên không thể nói ra những lý do làm hắn hài lòng thì đừng trách hắn không khách sáo!

Lý Nguyên: “Thứ nhất, Triệt giáo không có chí bảo trấn áp khí vận. Thứ hai, giáo lý của Triệt giáo là lấy một đường sinh cơ của thiên đạo, đây là hành động trái với ý trời, sao thiên đạo có thể chịu đựng? Thứ ba, Hạo Thiên chuẩn bị thành lập Thần đạo, bởi vậy cần một lượng lớn tu sĩ nhất định chuyển thành thần tiên. Ngươi cảm thấy, trong Hồng Hoang, ngoài Triệt giáo thì đệ tử của giáo phái nào có thể thỏa mãn yêu cầu làm thần tiên của Thần đạo?”

Thông Thiên giáo chủ vốn đang nổi giận đùng đùng, nhưng càng nghe càng sợ hãi, càng nghe càng ngạc nhiên.

Hắn vốn định phản bác lời nói lung tung của Lý Nguyên, nhưng hắn phát hiện ra, Lý Nguyên nói rất nhiều chuyện đều nói có sách mách có chứng, không phải nói bừa.



Chẳng lẽ Triệt giáo ta thật sự có hoạ diệt giáo?

Hơn nữa, Lý Nguyên nói Triệt giáo không có chí bảo trấn áp khí vận, Hạo Thiên muốn thành lập Thần đạo đều là bí mật ít người biết đến, tu sĩ bình thường căn bản không thể biết được, nhưng sao Lý Nguyên lại biết rõ như vậy?

Chẳng lẽ hắn thật sự là lão quái vật nào đó chuyển thế ư?

Thông Thiên giáo chủ nhanh chóng suy tính quá khứ và tương lai của Lý Nguyên trong lòng, nhưng hắn phát hiện ra, quá khứ và tương lai của Lý Nguyên rất bình thường, căn bản không có điểm nào khác thường.

Lý Nguyên cười thầm: Sao Thông Thiên có thể tính ra tương lai và quá khứ của hắn được? Thứ Thông Thiên tính ra chẳng qua là do hắn cố tình làm giả mà thôi.

Khuê Ngưu vốn nghĩ lão gia sẽ đánh chết Lý Nguyên ăn nói linh tinh, nhưng hắn đợi nửa ngày vẫn chưa thấy lão gia ra tay.

Ngược lại, lão gia còn rơi vào trầm tư, chẳng lẽ lời Lý Nguyên nói có đạo lý gì sao?

Khuê Ngưu cảm thấy thế giới này sắp điên rồi.

Giờ phút này, ánh mắt Đặng Thiền Ngọc nhìn Lý Nguyên lại mang theo tia sáng kỳ lạ.

Hiện giờ, Triệt giáo chính là giáo phái lớn nhất tam giáo, khí thế che trời, vạn tiên triều bái, được tu sĩ tam giới hâm mộ kính ngưỡng.

Nhưng Lý Nguyên lại có thể nói về vận mệnh của Triệt giáo một cái đĩnh đạc, còn nói có sách mách có chứng, nếu không có tài năng kinh thiên vĩ địa thì sao có thể làm được?

Xem ra quả nhiên cha không nói sai, Lý Nguyên là một nhân tài có kiến thức rộng rãi, nhìn xa trông rộng!

Đặng Thiền Ngọc cảm nhận được độ ấm trên người Lý Nguyên truyền tới từ phía sau, trái tim không khỏi đập nhanh hơn ba phần.



Thông Thiên giáo chủ nghĩ một lúc, hắn không cam lòng phản bác: “Lời nói của ngươi cũng chỉ là lời phiến diện, Thông Thiên giáo chủ và Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn là sư huynh sư đệ, ba giáo như người một nhà. Có Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn giúp đỡ, ai có thể làm Triệt giáo huỷ diệt?”

“Ngươi cá xem!”

Lý Nguyên lạnh lùng cười: “Cái gì mà giống như người một nhà, thật ra giữa ba giáo đã âm thần xuất hiện ranh giới, bất hoà lẫn nhau từ lâu.”

“Ngươi còn biết được chuyện của Thánh Nhân?” Vẻ mặt của Thông Thiên giáo chủ trở nên ngạc nhiên.

Lý Nguyên không cho là đúng: “Đây cũng chẳng phải là bí mật gì. Nguyên Thủy Thiên Tôn cực kỳ chú trọng lai lịch, coi trọng nhân phẩm, căn bản không thích loại người khoác lông mang giáp, sinh ẩm ấp trứng. Mà phần lớn đệ tử của Triệt giáo lại là sinh ẩm ấp trứng, nhân phẩm còn tốt xấu lẫn lộn. Sao Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể thích cho được? Ngược lại, hắn còn ước gì tất cả người của Triệt giáo đều bước lên bảng Phong Thần, chắn kiếp cho đệ tử của mình.”

“Tuy Lão Tử không coi trọng lai lịch như Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Hơn nữa Lão Tử vô vi, chú ý thuận theo đại thế. Vì hoàn thành đại thế của Thần đạo, hắn không đẩy Triệt giáo là Thông Thiên phải thắp nhang cảm ơn rồi, sao có thể giúp đỡ Triệt giáo?”

Thông Thiên giáo chủ nghe vậy vô cùng phiền muộn.

Hắn không thể không thừa nhận rằng, Lý Nguyên phân tích tính cách của Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn cực kỳ có lý.

Đến bây giờ, tuy hắn không cảm thấy Triệt giáo sẽ huỷ diệt, nhưng lại cảm thấy Triệt giáo đã vô cùng nguy hiểm.

Không được, ta phải quay về nói rõ ràng với đại huynh và nhị huynh, xem xem rốt cuộc bọn họ có ý gì.

Nghĩ vậy, cuối cùng Thông Thiên giáo chủ cũng không thể ngồi yên được nữa, hắn nói với Lý Nguyên: “Ngươi suy nghĩ lại về chuyện bái sư đi, chỉ cần bái ta làm thầy sẽ có rất nhiều chỗ tốt, ta có chút việc đi trước, sau đó lại tới tìm ngươi.”

Nói xong, Thông Thiên giáo chủ đã vội vội vàng vàng cưỡi Khuê Ngưu bay lên không trung, vừa chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

“Không biết vị đạo nhân này là cao nhân nào? Chẳng những có được thú cưỡi lợi hại như vậy, ta còn không nhìn thấy tu vi của hắn!” Đặng Thiền Ngọc nhìn về phía Thông Thiên giáo chủ biến mất, khó hiểu hỏi.

Lý Nguyên: “Hắn là cao nhân gì chứ, cao nhân đang ở đằng sau ngươi.”