Nhưng chỉ thấy Tiểu Hắc vung móng vuốt về phía côn sắt, chiếc côn sắt này lại bị bắn bay ra ngoài, biến mất trong hỗn độn, còn Tiểu Hắc thì không mất một sợi lông.
Khuê Ngưu không ngờ sức mạnh của Tiểu Hắc lại mạnh như vậy.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra, thực lực của con chó nhỏ nhìn có vẻ hiền lành vô hại này không hề yếu hơn hắn.
Khuê Ngưu không dám thiếu cảnh giác, hắn muốn dùng thuật biến hoá thoát khỏi miệng của Tiểu Hắc trước.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy một luồng thi khí hung ác bao phủ lấy nguyên thần của hắn, làm hắn không thể làm nguyên thần điều động pháp lực.
Kể từ đó, Khuê Ngưu căn bản không thể thoát khỏi tình cảnh xấu này, chỉ có thể bị Tiểu Hắc đè trên mặt đất cọ xát, dùng sức chà đạp, khổ không nói nổi, chỉ cảm thấy trên người đau đớn không thôi.
Má nó, con chó này có điểm nào yếu hơn ta chứ? Rõ ràng là mạnh hơn ta rất nhiều có được không!
Thật ra, nếu không phải Tiểu Hắc không dùng toàn lực thì chỉ sợ Khuê Ngưu đã bị đè thành một bãi thịt nát từ lâu rồi.
“Dừng tay!”
Thông Thiên giáo chủ thấy thú cưỡi của mình bị chà đạp, đương nhiên không thể ngồi yên. Hắn đành hiện hình, dùng phất trần phất qua Tiểu Hắc và Khuê Ngưu. Một luồng pháp tắc càn khôn lập tức xuất hiện, tách Tiểu Hắc và Khuê Ngưu ra một cách nhẹ nhàng.
Hu hu hu, cuối cùng lão gia cũng tới cứu ta! Khuê Ngưu khóc không thành tiếng, chỉ cảm thấy hôm nay quá uất ức.
“Gâu gâu gâu!”
Tiểu Hắc bị một đạo văn khổng lồ tách ra, lập tức không hài lòng sủa Thông Thiên giáo chủ vài tiếng.
Làm Thông Thiên giáo chủ nhìn mà không biết nói gì.
Dù sao ngươi cũng là Hỗn độn hung thú có thể chúa tể vạn giới, sao lại học chó kêu vậy chứ?
“Ý, không phải người này chính là tên đạo sĩ đi theo ngươi lúc trước à? Chẳng lẽ hắn và yêu quái là cùng một phe?” Đặng Thiền Ngọc thấy Thông Thiên giáo chủ đột nhiên xuất hiện thì ngạc nhiên kêu lên.
Lý Nguyên cố ý trêu nàng: “Có thể tên đạo sĩ này thấy ngươi xinh đẹp, cho nên mới cố ý phái yêu quái tới bắt ngươi về làm phu nhân áp trại.”
Thông Thiên giáo chủ nghe thấy hắn nói vậy thì da mặt không khỏi run rẩy.
“Lại là một tên yêu đạo!” Đặng Thiền Ngọc giận dữ: “Phải bắt hắn về bêu rếu dân chúng, sau đó xử tử.”
Thông Thiên giáo chủ nhanh chóng phản bác: “Các ngươi đừng có mà nói lung tung, sao ta lại là loại người này được?”
“Vậy vì sao ngươi lại muốn âm thầm sai yêu quái tới bắt người?” Đặng Thiền Ngọc chất vấn Thông Thiên giáo chủ.
Thông Thiên giáo chủ giải thích: “Các ngươi đừng hiểu nhầm, ta không có ác ý, ta bảo Khuê Ngưu cố ý làm khó dễ các ngươi vì để ngươi trải nghiệm sự tuyệt vọng khi đối mặt với kẻ mạnh, do đó kích phát lòng muốn tu đạo của ngươi. Nhưng không ngờ, quá trình lại hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của ta.”
Nói xong, hắn còn lộ ra biểu tình buồn bực.
Lý Nguyên khinh thường bĩu môi: “Ngươi muốn làm ta tuyệt vọng cũng nên phái yêu quái mạnh chút. Con trâu ngốc này còn thua cả một con chó, ngươi cũng không biết xấu hổ phái nó đi.”
Thông Thiên giáo chủ nghe vậy thì suýt nữa dậm chân, hắn tức giận nói: “Con này mà là chó à, rõ ràng nó là Hỗn độn hung thú Thi Hống, ngay cả pháp tắc đại ma cũng khó có thể phá lớp phòng ngự của nó, đương nhiên Khuê Ngưu không phải đối thủ của nó rồi!”
“Tiểu Hắc thật sự là Hỗn độn hung thú ư?” Đặng Thiền Ngọc hỏi với vẻ mặt khϊếp sợ.
Với nàng mà nói, Hỗn độn hung thú hoàn toàn là sự tồn tại trong truyền thuyết, nàng không ngờ mình lại gặp được.
Nàng cẩn thận đánh giá Tiểu Hắc, chỉ thấy lúc này, Tiểu Hắc đang lè lưỡi vẫy đuôi với Lý Nguyên, hành động và biểu cảm hoàn toàn không khác gì chó.
Căn bản không thể liên tưởng nó với Hỗn độn hung thú cắn nuốt trời đất, ma diệt ngân hà.
Thông Thiên giáo chủ tự tin nói: “Lão đạo đích thân chứng kiến còn có thể là giả được chắc?” Nhưng trên khuôn mặt hắn lại lộ ra sự khó hiểu: “Ta cũng không biết, tại sao Thi Hống thú bạo ngược kiêu ngạo lại trở nên giống như một con chó?”
Lý Nguyên: “Ngươi ở đây chậm rãi đoán đi, chúng ta về thôi.”
“Đợi ta với, chúng ta đi cùng nhau.”
Thông Thiên giáo chủ nhanh chóng cưỡi Khuê Ngưu đi theo.
Hắn đi song song với Lý Nguyên: “Tuy kế hoạch của ta không hoàn hảo, nhưng ngươi nghĩ đi, nếu hôm nay ngươi thật sự gặp phải một con tuyệt thế đại yêu muốn ăn các ngươi, Tiểu Hắc của ngươi lại không phải Thi Hống thú thì ngươi sẽ làm thế nào? Vậy nên là, ngươi nhanh chóng bái ta làm thầy đi thôi! Sư phụ quyết định nhận ngươi làm truyền nhân y bát, dạy ngươi công pháp tuyệt thế, thần thông vô thượng. Lúc đó, ngươi sẽ không bao giờ phải lo lắng gặp phải yêu quái có thực lực mạnh mẽ nữa.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi không cần khuyên ta, tu luyện là chuyện vĩnh viễn không bao giờ xảy ra, hơn nữa, ngươi cũng không có năng lực làm thầy của ta.”
Khuê Ngưu ở bên cạnh nghe vậy trợn trắng mắt, thầm nghĩ thằng nhóc Lý Nguyên này đúng là không biết trời cao đất dày, cũng dám nói Thánh Nhân không có năng lực làm thầy hắn.
“Ta không có năng lực?”
Thông Thiên giáo chủ tức giận đến mức thổi râu trừng mắt: “Ngươi biết ta là ai không?”
Lý Nguyên: “Ngươi biết Thông Thiên giáo chủ không?”
Thông Thiên sửng sốt: “Đương nhiên là biết, Thông Thiên Thánh Nhân thần thông quảng đại, pháp lực vô biên, siêu thoát luân hồi, không dính nhân quả, ngạo thị tam giới, bất tử bất diệt…”
“Dừng!”
Lần đầu tiên Lý Nguyên phát hiện Thông Thiên lại không biết xấu hổ như vậy.
“Thông Thiên giáo chủ đã từng có ý định nhận ta làm đồ đệ, nhưng lại bị ta từ chối, ngươi cảm thấy ngươi có thể so sánh với Thông Thiên giáo chủ không?”
Thông Thiên hơi chần chờ: “Đương, đương nhiên là không so được.”
Lý Nguyên: “Ngay cả Thông Thiên giáo chủ ngươi cũng không bằng thì có tư cách gì làm thầy của ta?”
Giờ phút này, Đặng Thiền Ngọc đã nghe đến choáng váng.
Nàng cũng là người tu luyện, bởi vậy đương nhiên từng nghe nói tới tên tuổi của Thông Thiên giáo chủ.
Đây chính là sự tồn tại chí cao vô thượng trong tam giới Hồng Hoang, vậy mà Lý Nguyên lại từng từ chối cơ hội bái Thánh Nhân làm thầy.