Phí Trọng sợ tới mức hô to kêu oan: “Thái sư, oan quá, chúng ta trung thành và tận tâm với Trụ Vương, sao có thể mưu phản?”
Vưu Hồn tủi thân nói: “Thái sư minh giám, chủ yếu là đám điêu dân này không thể quản giáo, dĩ hạ phạm thường, tuỳ ý đánh đại thần trong triều, có ý định gây rối nên chúng ta mới định phái binh trấn áp.”
Văn Trọng lạnh lùng nói: “Người ta đang mở cửa hàng, sao lại là có ý định gây rối? Rõ ràng là các ngươi không đúng trước, bọn họ mới đánh trả, còn có mặt mũi nói hươu nói vượn.”
Văn Trọng thiên vị như thế làm Phí Trọng và Vưu Hồn nghẹn tới nỗi khuôn mặt đỏ bừng.
“Bọn ta oan…”
Hai người đang định biện minh, nhưng Văn Trọng căn bản không muốn nói thêm gì với hai kẻ tiểu nhân này, chỉ thấy hắn không kiên nhẫn phất tay áo rồi nói: “Các ngươi có thể cút rồi, nhớ cho kỹ, sau này không được gây chuyện ở Khoái Hoạt Lâm, nếu không đừng trách lão phu vô tình.”
Tuy Phí Trọng và Vưu Hồn cực kỳ không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành xoay người rời khỏi đây,
Nhưng sau khi xoay người, bọn họ lại phát hiện có hai người phục vụ với khuôn mặt không cảm xúc cản bọn họ lại.
“Các ngươi có ý gì?” Phí Trọng tức giận hỏi người phục vụ.
Người phục vụ không nói một lời, chỉ không cho hai ngươi rời khỏi đây.
Dù hai người đẩy như thế nào, người phục vụ vẫn không hề nhúc nhích.
Chúc chưởng quỹ liếc nhìn Lý Nguyên.
Lý Nguyên vốn định dạy cho Phí Trọng và Vưu Hồn một bài học, dám tới Khoái Hoạt Lâm gây chuyện đương nhiên là phải bị trừng phạt rồi.
Nhưng nếu Văn Trọng đã mở miệng cho hai người đó đi, Lý Nguyên ra tay cũng không tốt lắm.
Thôi, coi như nể mặt Văn Trọng vậy!
Nghĩ vậy, Lý Nguyên bèn khẽ gật đầu với Chúc chưởng quỹ.
Chúc chưởng quỹ thấy thế bèn đưa mắt ra hiệu với hai người phục vụ.
Lúc này, hai người mới tránh đường, thả Phí Trọng và Vưu Hồn chật vật rời đi.
Văn Trọng nhìn thấy hết, đôi mắt không khỏi sáng lên.
“Lý Nguyên tiểu hữu, những tiểu nhị của ngươi quả thật là nghe lời, cho dù là quân đội cũng không làm được điều này.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Bọn họ cũng chỉ có mỗi ưu điểm là nghe lời.”
Văn Trọng lắc đầu nói: “Yêu cầu của ngươi quá cao, nếu những tiểu nhị này tham gia vào đội quân của ta, ít nhất cũng có thể làm thiên tướng. Hay là ngươi nhường những người này cho ta đi?”
Hoàng Phi Hổ nhanh chóng nói: “Sao Thái sư lại cướp lời kịch của ta thế? Những tiểu nhị này tham gia vào đội quân của ta mới càng có thể phát huy tác dụng.”
Đặng Cửu Công không cam lòng yếu thế: “Ta cảm thấy đội quân của ta thích hợp với bọn họ hơn.”
“Rõ ràng là ta mở lời trước, các ngươi tới xen vào làm gì?” Văn Trọng không hài lòng.
“Lòng yêu người tài chẳng phân biệt trước sau. Ai cướp được thì chính là của người đó.” Hoàng Phi Hổ nói.
Đặng Cửu Công: “Ta đồng ý!”
“Các ngươi…” Văn Trọng tức giận thổi râu lườm nguýt.
“Khụ khụ!”
Lý Nguyên thấy mọi người bắt đầu tranh đoạt tiểu nhị của mình không khỏi họ nhẹ hai tiếng: “Thật ra các ngươi không cần cướp, những người này chỉ thích hợp làm người phục vụ, không làm được chuyện khác đâu.”
“Thân thủ tốt như vậy làm người phục vụ, không phải là đại tài tiểu dụng à?” Hoàng Phi Hổ vô cùng đau đớn nói.
“Ý?”
Văn Trọng nhìn Lý Nguyên, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó: “Ngươi đã biết thân phận của ta, tại sao lại không hề cảm thấy bất ngờ chút nào?”
Lý Nguyên khẽ chớp mắt: “Cần bất ngờ à?”
Vẻ mặt của Văn Trọng trở nên buồn bực: “Dù sao ta cũng là Thái sư đương triều, ngươi bình tĩnh như vậy làm ta rất buồn đó.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Dù ngươi là Lão Văn hay là Văn thái sư, trong mắt ta, ngươi vẫn luôn là ông lão cứng đầu có kỹ thuật đánh cờ rất kém mà thôi.”
“Ha ha, nói đúng lắm.”
Văn Trọng nghe vậy không khỏi thoải mái cười to: “Lý Nguyên tiểu hữu không câu nệ tiểu tiết, lòng dạ rộng rãi, là ta suy nghĩ nhiều!”
Tỷ Can cũng tán dương Lý Nguyên: “Lý Nguyên tiểu hữu tiêu sái, không giống với phàm phu tục tử, đúng là khí độ của danh sĩ.”
Hoàng Phi Hổ cười nói: “Nếu biết khí độ của Lý Nguyên hào phóng như vậy, chúng ta đã không giấu diếm thân phận thật sự với ngươi từ lâu rồi.”
Đặng Cửu Công nói: “Hay là chúng ta giới thiệu bản thân với Lý Nguyên tiểu hữu lại lần nữa đi?”
“Được đấy!”
Vì thế, mọi người lại giới thiệu về thân phận của mình với Lý Nguyên lại một lần.
Tuy thật ra hắn đã biết trước.
Sau khi giới thiệu xong, Thương Dung ôm quyền nói với Lý Nguyên: “Lúc trước giấu diếm thân phận, mong Lý Nguyên tiểu hữu không cần để ý.”
Lý Nguyên thoải mái xua tay: “Giấu diếm hay không giấu diếm đều không sao, ta kết bạn không quan tâm đến quyền thế của người đó, không coi trọng tài sản của người đó. Cái gọi là ‘rượu gặp tri âm ngàn chén ít, lời không hợp ý nửa câu nhiều’, chỉ cần thân thiết, cho dù đối phương là ăn xin ta cũng muốn cùng nhau uống say với hắn. Nếu không hợp nhau, cho dù Thánh Nhân tới đây, ta cũng không muốn nói với hắn nửa câu.”
Hơn nữa, nói về quyền thế và tài phú thì ai có thể so được với hắn?
“Rượu gặp tri âm ngàn chén ít, lời không hợp ý nửa câu nhiều! Diệu, thật sự là diệu.” Thương Dung nghe thấy câu danh ngôn kinh điển này cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, lặp lại nghiền ngẫm, không ngừng khen ngợi.
Văn Trọng cũng tán thưởng: “Đúng là diệu, chỉ hai câu ngắn ngủi lại ẩn chứa triết học xử sự hào sảng. Cũng chỉ có người rộng rãi như Lý Nguyên tiểu hữu mới có thể nói ra lời tiêu sái như vậy.”
Tỷ Can, Đặng Cửu Công, Hoàng Phi Hổ cũng gật đầu liên tục khen ngợi
Lý Nguyên không ngờ mình thuận miệng nói một câu đã làm mọi người tâng bốc như vậy, hắn không khỏi mỉm cười!
Hoàng Phi Hổ nói: “Nếu đã là ‘rượu gặp tri âm ngàn chén ít’, vậy chúng ta có thể uống rượu không?”
Mọi người sôi nổi gật đầu nói:
“Đúng vậy, phải uống cạn một bát to.”
“Ha ha.”
Đặng Cửu Công đột nhiên cười hì hì với Lý Nguyên: “Ta cảm thấy rượu Tử Trúc Ngọc Dịch lần trước tiểu hữu cho chúng ta uống rất ngon. Sao tiểu hữu không lấy mấy vò ra cùng nhau uống thống khoái?”
Nghe thấy Tử Trúc Ngọc Dịch, Văn Trọng, Hoàng Phi Hổ, Thương Dung không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.