Chương 11: Hội Sở Khoái Hoạt Lâm!!

“Nhưng bên trong đã hết chỗ rồi.” Vân Tiêu nhíu mày nhìn hàng người dài và nói.

Đương nhiên hắn không cần xếp hàng rồi.

Căn phòng tốt nhất trong Khoái Hoạt Lâm chính là căn phòng dành riêng cho hắn.

Ngay khi Lý Nguyên dẫn Tam Tiêu vào trong tửu lâu thì đột nhiên có tiếng ồn ào truyền đến từ ngoài cửa.

“Bây giờ tiểu gia phải ăn cơm, không muốn chờ.”

“Đừng nói quy củ gì đó với lão tử, quy củ không dùng được với ta.”

“Các ngươi có biết hai vị này, một vị là công tử của Thượng đại phu Phí Trọng Phí đại nhân, vị này chính là công tử của Tư Mã Vưu Hồn Vưu đại nhân, các ngươi cũng dám bắt hai vị công tử xếp hàng, có phải Khoái Hoạt Lâm các ngươi muốn tiếp tục mở trong Triều Ca nữa không?”

“…”

Thấy có chuyện, Lý Nguyên lập tức dẫn Tam Tiêu tới hóng hớt.

Không thèm quan tâm đến việc đây là tửu lâu của nhà mình.

Nhìn một lát, Lý Nguyên và Tam Tiêu cũng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Hoá ra là hai vị công tử Phí Quý, Vưu Báo, con của của hai vị quyền thần đương triều là Thượng đại phu Phí Trọng và Vưu Hồn, dẫn một đám hồ bằng cẩu hữu tới Khoái Hoạt Lâm ăn cơm, nhưng lại không muốn xếp hàng, nhưng tiểu nhị trong tửu lâu lại không châm chước nên mới cãi nhau.

Chưởng quầy của Khoái Hoạt Lâm nhanh chóng bước ra.

Hắn bình tĩnh ôm quyền nói với Phí Quý và Vưu Báo: “Mong mấy vị công tử hiểu cho, tửu lâu của bọn ta thật sự đã đầy khách, không còn bàn trống nào cả.”

Phí Quý mặt vàng gầy nhom, ánh mắt tuỳ tiện, dáng vẻ túng dục quá độ.

Hắn nói với vẻ mặt không kiên nhẫn: “Đừng nhiều lời vô nghĩa, lại dong dài nữa có tin tiểu gia lập tức gọi người đập nát tửu lâu của các ngươi không?”

Người hầu phía sau hắn lập tức xắn tay áo, lộ ra cơ bắp rắn chắc, toả ra khí thế máu tanh nồng đậm.

Việc tu luyện ở thế giới Phong Thần hưng thịnh phồn vinh, hầu như người hầu của thế gia đại tộc đề tu luyện võ kỹ.

Người hầu của Phí Quý và Vưu Báo thân là gia đinh của Thượng đại phu, càng là cao thủ võ kỹ, có thể lấy một địch mười.

Mười mấy cao thủ võ kỹ phát ra huyết sát chi khi cùng lúc, lệ quỷ cũng phải né xa ba mét, hung thú cũng phải chật vật chạy thoát.

Nhưng Chúc chưởng quỹ vẫn bình tĩnh như thường, hắn lắc đầu nói: “Cho dù vài vị công tử có đập nát tửu lâu, chúng ta cũng không có chỗ.”

Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, không biểu hiện ra bất cứ biểu cảm lấy lòng nào khi biết Phí Quý và Vưu Báo là con trai của quyền thần đương triều.

Làm người tới vây xem âm thầm bội phục.

“Chưởng quầy này khí độ bất phàm, có nguyên tắc!”



“Không nể mặt cả Thượng đại phu, bội phục!”

“Cứng đầu như vậy sợ là sẽ rước lấy tai họa.”

“…”

Quả nhiên, thái độ bình thản của Chúc chưởng quỹ lập tức hoàn toàn chọc giận Phí Quý và Vưu Báo.

“Mẹ nó, ngươi đang khıêυ khí©h tiểu gia đúng không?”

“Được lắm, chờ ta gọi người đập tửu lâu, xem ngươi còn có thể kiên cường như vậy nữa không!”

“…”

Nói xong, bọn họ lập tức phân phó thuộc hạ đập tửu lâu.

Mà hai mươi mấy người phục vụ trong Khoái Hoạt Lâm thấy vậy bèn sôi nổi vây quanh, nhìn chằm chằm nhóm người Phí Quý như hổ rình mồi.

“Khà khà, chẳng lẽ đám tiện dân các ngươi còn có thể ra tay với ta chắc!?” Phí Quý chỉ vào người phục vụ của Khoái Hoạt Lâm cười khinh miệt.

“Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình!” Vưu Báo lạnh lùng cười.

Tam Tiêu thấy hành vi bá đạo ngang ngược của Phí Quý và Vưu Báo, khuôn mặt lập tức trở nên tức giận.

“Hai người này quá ngang ngược!”

“Đùng vậy, chưởng quầy đã nói không có bàn trống, sao bọn họ còn không buông tha?”

“…”

So với Tam Tiêu đang tức giận thì biểu hiện của Lý Nguyên lại hoàn toàn giống một người qua đường hóng chuyện, không hề lo lắng về chuyện tửu lâu của mình bị đập phá.

Ngược lại còn vô tâm cười nói: “Ha ha, hay lắm, cuối cùng cũng đánh nhau!”

Tam Tiêu thấy dáng vẻ hóng chuyện không chê chuyện lớn của Lý Nguyên thì lập tức cạn lời.

Các nàng vẫn chưa biết, thật ra, tửu lâu này của Lý Nguyên, nếu không sẽ còn cạn lời hơn nữa.

Ngay khi hai bên rút kiếm giương nỏ, Chúc chưởng quỹ đột nhiên nhìn thấy Lý Nguyên trong đám người, biểu tình bình tĩnh thong dong trên mặt hắn đột nhiên biến mất, hắn bỏ lại Phí Quý và Vưu Báo, nhiệt tình đón chào.

“Công tử, ngươi tới rồi à, xin mời đi lên. Hôm nay ngươi muốn ăn gì?”

Phí Quý: “…”

Vưu Báo: “…”



Tam Tiêu: “…”

Người qua đường vây xem: “…”

Mọi người lập tức bị thái độ không đồng nhất của Chúc chưởng quỹ làm cho trợn tròn mắt.

“Má ơi, thái độ của chưởng quầy thay đổi nhanh vậy?”

“Nguyên tắc đâu?”

“Chưởng quầy, liêm sỉ của ngươi rơi rồi kìa!”

“…”

Ngoài việc phun tào liêm sỉ của chưởng quầy, mọi người cũng suy đoán thân phận của Lý Nguyên.

“Ngay cả Phí Trọng và Vưu Hồn chưởng quầy cũng không nể mặt, lại chỉ cung kính với một mình vị công tử này, chẳng lẽ vị công tử này là hoàng thân quốc thích ư?”

“Chưa từng nghe nói có vị hoàng thân quốc thích nào có ngoại hình giống hắn?”

“Các ngươi nhìn xe ngựa của hắn đi, cho dù không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là hào môn cực kỳ giàu có!”

“Người giàu sao có thể so được uy quyền của Thượng đại phu?”

“…”

Sau khi Phí Quý và Vưu Báo lấy lại tinh thần từ trong sự ngạc nhiên, hai người lập tức tức giận đến nỗi mặt đỏ tai hồng, hô hấp dồn dập như ống bễ.

Hai người nổi trận lôi đình chỉ vào chưởng quầy rít gào: “Mẹ nó, không phải nói hết bàn trống rồi à?”

“Vì sao hắn có thể lập tức ăn cơm?”

“Ngươi đang cố tình sỉ nhục chúng ta ư?”

“…”

Chúc chưởng quỹ bình tĩnh nói: “Lý công tử là vị khách tôn quý nhất của Khoái Hoạt Lâm chúng ta, có thể không cần xếp hàng.”

“Không phải Khoái Hoạt Lâm của các ngươi không thể đặt trước à?” Có người hỏi.

Chúc chưởng quỹ: “Đúng vậy, người khác không thể hẹn trước, chỉ trừ Lý công tử!”

Thấy dáng vẻ đương nhiên của Chúc chưởng quỹ, mọi người hoàn toàn hết nói nổi!

Hành động này quả thật là kỳ thị trần trụi!

Chẳng lẽ người này còn là hoàng đế được chắc?