Chương 8

Lúc thu được lễ vật, cậu cảm nhận được một nguồn năng lực tín ngưỡng nhỏ đang củng cố cơ thể và lý trí của mình.

Phát hiện này khiến Trúc Dật cảm thấy rất vừa lòng.

Trước đây cậu chỉ nhận được năng lượng tín ngưỡng khi có tín đồ khẩn cầu với cậu.

Xem ra, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có thể cung cấp sức mạnh cho cậu khi họ cầu nguyện.

"Nhiệm vụ vừa xuất hiện, bọn họ đã bắt đầu hiến tế cho ta. Có vẻ như họ hy vọng ta nhận nhiệm vụ này." Trúc Dật ngẩng đầu nói với không khí, "Nhận."

--- "Đừng mà!!!"

--- "Tôi cảm thấy trái tim mình không chịu nổi nữa."

--- "Tại sao tôi không rời đi, tại sao tôi còn muốn tự ngược trong phòng phát sóng trực tiếp này?"

Khi Trúc Dật nhận nhiệm vụ, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống, hai con số đỏ tươi trong khung nhiệm vụ bắt đầu không ngừng giảm bớt.

Sau cánh cửa sắt vốn đang đóng chặt đột ngột phát ra âm thanh của một chiếc khóa nặng bị mở khóa, ngay sau đó, cánh cửa cứ như bị một bàn tay vô hình kéo ra một khoảng nhỏ.

Cùng lúc đó, tất cả các cửa trong hành lang đều tự mở ra, những căn phòng vốn bị khóa chặt bây giờ đều khép hờ, chờ đợi Trúc Dật tiến vào.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp rất căng thẳng, đặc biệt là những người xem hàng năm đóng quân ở phòng phát sóng trực tiếp của các chủ bá chính thức.

Loại nhiệm vụ như "Khiêu chiến giam cầm" này nhìn qua thì không có gì đặc biệt, nhưng thường là trí mạng nhất. Bởi vì giới thiệu về nhiệm vụ không đề cập đến các cạm bẫy tiềm ẩn ở mỗi giai đoạn.

Những chủ bá thiếu kinh nghiệm thường khó nhận ra cạm bẫy nguy hiểm ngầm này.

Họ đem lực chú ý vào việc mở cửa sắt hoặc tránh sự truy kích quỷ quái, thường thường xem nhẹ tin tức bị che giấu --- tìm kiếm căn phòng đúng trong một phút.

Đây mới là phần quan trọng trong nhiệm vụ.

--- "Tôi cần thuốc trợ tim khẩn cấp!"

--- "Nhiệm vụ này tôi từng thấy qua, trước đây có nhiều người nhận nhiệm vụ rồi vì tranh thủ thời gian mà vội vàng vào phòng gần nhất, cuối cùng bị kẹt trong đó không ra được.

--- "Đừng mở cánh cửa này!"

Tay Trúc Dật đã đặt lên then cửa sắt, mưa quà tặng trong phòng phát sóng lại xuất hiện.

"Muốn ta vào căn phòng này sao?" Trúc Dật thầm nghĩ, "Được thôi, ai bảo ta là vị thần thích lắng nghe tín đồ của mình chứ?"

Cậu mở cửa trong ánh mắt tuyệt vọng của người xem.

Đây là một căn phòng chứa đồ rộng chưa đến năm mét vuông, trên tường có một ít tấm ván gỗ bị đinh ổn định một lung tung, dưới đất có hai chiếc túi da rắn cao đến nửa người, trong đó có một túi đang có người ngồi lên.

Trúc Dật và người đó hai mắt nhìn nhau.

Người lạ: "......"

Trúc Dật: "......"

Người lạ vốn dựa vào tường, sau khi nhìn thấy Trúc Dật thì lập tức thay đổi tư thế thành ngồi ngay ngắn.

Toàn thân hắn ta căng chặt, mái tóc màu lam nhạt như ngọn lửa ôn hòa đang rung động.

Người lạ nhìn chằm chằm Trúc Dật: "Đừng quấy rầy tôi làm nhiệm vụ, đi ra ngoài."

Trúc Dật: "Tôi sẽ nhanh thôi."

Người lạ không kiên nhẫn nói: "Ra cửa quẹo trái là WC, tùy chọn cái nào cũng được."

Trúc Dật bước vào phòng chứa đồ rồi đóng cửa lại: "Quá bẩn, không muốn đi."

Cậu cho rằng cơ thể cậu hiện tại sạch sẽ hơn chắc!?

Khất cái bên đường còn ngăn nắp hơn cậu!!!

Đuôi mày của người lạ không nhịn được mà giật giật: "Cậu tin tôi gϊếŧ cậu ngay bây giờ luôn không"

Trúc Dật ngồi xuống chiếc túi da rắn khác, nhắm mắt dưỡng thần: "Qủy hẹp hòi, ta chỉ ở đây nửa giờ rồi đi."