Chương 6

Ánh mắt cô bé oán độc âm lãnh, đánh giá Trúc Dật như đang nhìn một mâm đồ ăn.

Nhưng Trúc Dật không phản ứng gì.

Cậu rũ mắt hỏi: "Thỉnh cầu của ngươi là gì?"

Bởi vì bộ dáng của Trúc Dật quá tùy ý, phảng phất như đã hỏi câu này hàng ngàng hàng vạn lần, Quyên Tử ngừng hai giây mới khàn khàn nói chuyện.

"Ngươi phải làm ta vui vẻ, nếu ta không vui, ta sẽ gϊếŧ ngươi!"

【Nhiệm vụ chi nhánh cưỡng chế --- Thỉnh cầu của Quyên Tử.

Tiến độ trước mắt 0/1

(Quyên Tử quấn lấy ngươi, cần lấy lòng cô để tìm đường sống.)】

Trúc Dật có chút nghi hoặc.

Thỏa mãn thỉnh cầu của tính đồ là điều cậu đã làm rất nhiều lần.

Tuy rằng bị tên vô lại nào đó giam cầm ở biển sâu hàng vạn năm, tín đồ của cậu đã dần biến mất, nhưng cậu chưa bao giờ thấy tín đồ nào dùng khẩu khí thế này để khẩn cầu cậu.

Cô bé này khẩn cầu cậu mà còn muốn gϊếŧ cậu.

Có chút thú vị.

Trúc Dật cúi xuống, vén tóc đang ngăn cản hai mắt mình, định lại gần hơn để nghiên cứu chủng loại tín đồ mới này.

Quyên Tử đột nhiên hét lên một cách chói tai, sau đó bụm mặt chạy ra ngoài.

【Nhiệm vụ chi nhánh cưỡng chế --- Thỉnh cầu của Quyên Tử đã đổi mới, tiến độ trước mắt -1/1

(Quyên Tử không muốn gặp ngươi, làm gì đó để cô quay lại đi!)】

Người xem: "?"

Trúc Dật: "?"

Đột nhiên không được hoan nghênh, nội tâm Trúc Dật cảm thấy có chút tổn thương.

Thật vi diệu.

Xuất sư bất lợi, Trúc Dật đang chuẩn bị rời khỏi nơi thương tâm này thì đột nhiên phát hiện một tờ giấy trên mặt đất.

Cậu khom lưng nhặt lên, lật ra mặt sau thì phát hiện đây là một tấm ảnh chụp.

Là ảnh chụp ở trước cửa trung tâm hoạt động, có ba người.

Đứa trẻ đứng giữa rõ ràng là Quyên Tử, bên trái là một phụ nữ gầy như que củi, bên phải là một người đàn ông trung niên nhưng đầu đã bị xé đi.

Bộ dáng của Quyên Tử nhìn bình thường hơn hiện tại, hẳn là lúc cô bé còn sống.

Nhưng người phụ nữ trong ảnh chụp nhìn không thoải mái, không phải vì cô xấu, mà là vì cô mang lại cho người ta cảm giác tối tăm tuyệt vọng.

Đúng lúc này, mắt người phụ nữ chớp một cái.

Người xem phòng phát sóng trực tiếp bị dọa nhảy dựng.

--- "Phản quang? Cô ta vừa chớp mắt hả!"

--- "Không chỉ chớp mắt, cái tay ban đầu ở vai của Quyên Tử cũng buông xuống rồi.

Trúc Dật cũng chú ý sự quỷ dị của ảnh chụp.

Đôi mắt?

Cậu đột nhiên nhớ tới điều gì, quay lại căn phòng trước kia.

Lúc trước không cảm thấy nhưng khi đi từ bên ngoài vào, cậu ngửi thấy mùi mốc rõ ràng, hẳn là lâu rồi chưa được thông gió. Bức màn rất dày, dày đặc đường may trang trí trên nó.

Bên cửa sổ có hai chiếc bàn dài, trên đó có một ít đồ linh tinh vụn vặt, bị một lớp bụi dày che lại.

Một cặp mắt kính dày cộp bị đám đồ linh tinh vây quanh, gọng kính dày thô màu đồi mồi (nâu, xám, đen), nhìn qua cực kì giống kính của một ông cụ nào đó.

Trên mặt Trúc Dật hiện lên sự ghét bỏ rõ ràng, làm tâm lý nửa ngày mới cầm mắt kính lên.

Sau đó, Trúc Dật lấy ra hai sợi dây kim loại màu đỏ, dưới ánh trăng mờ ảo, cẩn thận quấn chúng quanh kính đeo mắt. Cuối cùng, cậu thắt thành một chiếc nơ để cố định lại.

Ánh mắt Trúc Dật kháng cự biến thành miễn cưỡng, một tay đặt mắt kính lên mũi.

Nếu đoán không sai, hai nữ quỷ cùng với Quyên Tử đều vì nhìn thẳng vào mắt cậu mà chết hoặc bỏ chạy.

Đã vậy đây là loại quỷ có linh lực, nếu là người bình thường thì không thể chịu nổi cái nhìn chăm chú như vậy.

"Trong lần phát sóng trực tiếp này, ngoài ta ra, các chủ bá khác đều là tín đồ tiềm năng của ta. Hiện tại, thân thể ta cần năng lượng tín ngưỡng để giữ ổn định, không thể để một đôi mắt phá hỏng chuyện này."

Trúc Dật phải nhanh chóng tìm nhóm người này.

.......

Hành lang âm u, gió lạnh thổi qua, ánh trăng như phủ lên mọi thứ một lớp màu xanh.

Khiến người nhìn cảm thấy chỉ cần phát ra một chút động tĩnh là sẽ bị kéo vào vực sâu.

Khán giả nhìn qua góc nhìn của Trúc Dật, họ không tự giác ngừng thở.

Trúc Dật đẩy đẩy mắt kính, đứng ở hành lang, giơ cao cánh tay bọc thành hình cái loa.

Cậu lớn tiếng hỏi: "Này! Có ai không!!!"

Khán giả: "???"