Chương 3

Trong khi nhóm người này nói chuyện, họ đã đi ngang qua cửa WC, nhưng không ai có thời gian nhìn vào trong.

Phía sau họ, nữ quỷ bụng to chậm rãi bước theo, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy cái bụng bành trướng, da ở rốn bị đè ép đến trong suốt, lờ mờ thấy nội tạng bên trong.

Ngoài nội tạng, dường như còn có thứ khác nhảy múa dưới lớp da sắp nứt toác của cô.

Nữ quỷ như ung nhọt trong xương, càng lúc càng gần nhóm chủ bá. Đến khi đi qua cửa WC, thân hình nữ quỷ đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay đầu lại.

Nhiệt độ không khí trong WC đột ngột lạnh xuống, khiến làn da lộ ra khỏi quần áo của Trúc Dật nổi da gà.

Cậu vẫn đang nghĩ về Tiêu Chấp Trướng là ai, không nhận ra nguy hiểm đã đến gần.

Lúc này, từ gian thứ hai truyền ra tiếng gõ cửa "cộp cộp cộp".

Tiếng gõ đều đều, nhẹ nhàng.

Tiếng gõ phát ra từ vị trí phía dưới ván cửa, tầm đùi Trúc Dật.

Hình như là một đứa trẻ đang gõ cửa.

Trúc Dật hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gian thứ hai.

Khoá rồi, chắc không sao đâu...

Đột nhiên, cửa lớn WC bị đυ.ng mạnh một cái, phát ra tiếng vang trầm.

Trúc Dật như bị kinh sợ, quay đầu lại.

Qua khe hở cửa gỗ và gạch, cậu thấy một đôi chân.

Trần trúi, trắng bệch như giấy, mũi chân chỉa xuống đất.

Ai lại nhón chân đứng ở ngoài WC vào buổi tối chứ?

Trúc Dật không dám nghĩ tiếp, căng thẳng đến không dám thở.

Một lúc sau, cặp chân kia rời đi.

Nhưng tiếng gõ cửa không dừng lại.

Trúc Dật thấy thứ bên ngoài đi rồi, vừa thở phào định rời WC thì chợt thấy qua khe cửa dưới, một đôi mắt to dị thường nhìn vào trong WC.

Đầu thứ đó chổng ngược, nhìn vào trong.

Người bình thường không thể nhìn vào với tư thế như thế.

Trừ phi thứ đó không phải người.

Trúc Dật biết bên ngoài không phải là người, nhưng cảnh tượng quỷ dị này vẫn khiến cậu sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng.

Lúc này, tiếng gõ cửa từ gian thứ hai càng mạnh, năm ngón tay trắng bệch vươn ra từ khe cửa, cố đẩy ra.

Xong rồi! Cậu xong rồi!

Chẳng lẽ cậu cũng như đa số tế phẩm, chết trong lần phát sóng trực tiếp không công bằng này sao?

Trúc Dật co rúm lại ở góc tường, nhắm mắt chờ đợi cái chết buông xuống.

Nước mắt từ khóe mắt cậu chảy xuống, nước mắt nóng bỏng tẩy sạch một phần khuôn mặt dính đầy bụi bặm của cậu.

Kẽo kẹt.

Cửa mở.

Thời gian như dừng lại ngay khoảnh khắc đó.

Trúc Dật đợi hai giây mới lấy hết can đảm mở mắt ra.

Không phải cánh cửa gian toilet mở ra, mà chính là cánh cửa gỗ trước mặt cậu.

Trước mặt là một nữ quỷ với cơ thể cong vẹo, cái bụng to lớn của cô nhô lên, nhìn qua như sắp nổ tung bất cứ lúc nào.

Ban đầu, Trúc Dật không thấy sợ.

Cậu sững sờ nhìn cánh tay của chính mình đặt trên then cửa – cánh cửa là do cậu chủ động mở ra.

"Sao mình lại chủ động mở cửa? Mình thật sự bị điên sao?"

Nữ quỷ bụng to có vẻ cảm thấy Trúc Dật không coi trọng mình, trừng mắt nhìn cậu, cố ý muốn thu hút sự chú ý của cậu.

Trúc Dật bị ánh nhìn khϊếp người đó làm cho tỉnh lại, nhớ tới trước mặt còn có một cái lệ quỷ tướng mạo quái dị. Cậu cứng đờ cúi đầu, ánh mắt chạm vào nữ quỷ bụng to.

Người xem trên phòng phát sóng trực tiếp đã che mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng đầy máu me của Trúc Dật.

Nhưng ngay sau đó, thảm kịch trong dự đoán không xảy ra.

Nữ quỷ bụng to vẫn giữ tư thế kỳ quái đó, nhưng cô như phát điên mà lùi lại phía sau.

Cô đυ.ng vào tường, sau đó đổi hướng, tứ chi chạm đất mà chạy như điên để trốn thoát.

Như thể cô đã nhìn thấy quỷ vậy.

Tuy rằng cho bản thân cô cũng chính là quỷ.

Còn chưa chạy được vài bước, cái bụng to của nữ quỷ bất ngờ nổ tung, máu me phun ra như suối, nhuộm đỏ đen cả một đoạn hành lang.

Trúc Dật ngẩn người, theo bản năng sờ vào đuôi mắt, không nhịn được mà tiến về phía nơi nữ quỷ vừa chết bất đắc kỳ tử.

Quả nhiên, trên đám thịt nát đỏ đen, có một quả cầu nhỏ phát sáng, lớn hơn và sáng hơn quả cầu trong căn phòng trước đó.

Quả cầu như có nam châm, tự động bay về phía cậu.

Ngay lập tức, đầu Trúc Dật như nổ tung, lượng thông tin khổng lồ ập vào tâm trí cậu.

Đau quá!

Đau quá!

Cậu ôm đầu, quỳ rạp xuống đất, nước mắt sinh lý tràn đầy gương mặt. Những kiến thức và ký ức không thể diễn tả nhét đầy đại não cậu, lý trí của cậu như muốn hỏng mất.

Lúc này, tiếng đập cửa ở gian thứ hai của WC càng lúc càng lớn, cùng với tiếng kẽo kẹt của ván cửa.

Thứ bên trong sắp ra đây!

Mấy chục người xem trên phòng phát sóng trực tiếp ngạc nhiên với việc Trúc Dật sống sót, lại thấy cậu đột nhiên ôm đầu run rẩy như phát bệnh, họ không khỏi thảo luận sôi nổi.

--- Sao còn quỳ ở đó? Thứ trong gian toilet kia sắp ra rồi!

--- Vận cứt chó mà thôi, lần nào cậu ta cũng mơ màng hồ đồ thoát chết trong gang tấc.

--- Fuck, lão tử xem phát sóng trực tiếp của cậu ta mà tim tôi suýt ngừng đập ba lần.

Loảng xoảng!

Cánh cửa gian toilet thứ hai phát ra tiếng vang lớn, sau đó rơi vào im lặng.

Như thể loa đột nhiên bị tắt.

Thứ đó ra rồi... đi đâu?

Khán giả nghĩ.

Nhưng trong màn hình, ngoài Trúc Dật thì không còn thứ gì khác.

Toàn bộ hành lang vô cùng an tĩnh và đáng sợ.

Trúc Dật quỳ trên mặt đất, tóc đen rối bù che khuất mặt, chỉ để lộ cằm gầy gò của cậu.

Anh chầm chậm ngẩng đầu, tóc trượt xuống bên tai, để lộ đôi mắt của cậu.

Đó là một đôi mắt hoàn toàn khác biệt với trước đây, chúng sâu thẳm như hồ nước.

Sâu đến nỗi cảm xúc của nhân loại dường như đã bị lấy đi hết.

Người xem hít mạnh một hơi khi thấy Trúc Dật nhìn về phía họ.

Đây là chuyện không thể xảy ra.

Không chủ bá nào có thể phát hiện màn hình ở đâu.

Loại năng lực ẩn hình này vượt xa khoa học kỹ thuật hiện tại, đó là năng lực của Dị Quỷ.

Tiếng cười khẽ vang lên trong hành lang, khiến khán giả như tỉnh mộng, chỉ cảm thấy tiếng cười đó còn khủng khϊếp hơn lệ quỷ bò ra từ trong địa ngục.

Sao lại thế này, chủ bá bị dọa đến mức phát điên sao?

Ngay lập tức, làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp thảo luận sôi nổi, tuy chỉ có 80 người nhưng vẫn rất náo nhiệt.

Anh hoàn toàn ngẩng mặt, từ nụ cười khoa trương biến thành cười nhẹ, nụ cười kia cực kì đẹp, nhưng ý cười lại không đạt đến mắt.

"Ta nhớ ra rồi."

Tất cả những người thấy cảnh này, không hẹn mà cảm thấy --- lý trí của họ dường như đã mất kiểm soát rồi.

============================