Trúc Dật hỏi lại: "Ở đây gặp phải thứ bẩn thỉu chẳng phải là chuyện bình thường sao?"
Lam Trù ngắn gọn trả lời: "Là một cô bé."
Hơn nữa, không phải là một cô bé bình thường.
Cậu ta có một vật phẩm đặc biệt có thể thấy rõ cấp bậc NPC. Bên ngoài, cô bé trông như một đứa trẻ đáng yêu trong tranh Tết, nhưng thực chất là một BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải!
Cốt truyện của lần phát sóng trực tiếp này mới được tiết lộ có 20%, sao có thể gặp phải BOSS sớm như vậy!
Hơn nữa, BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải căn bản sẽ không xuất hiện ở thôn Tân Thủ!
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!
Mồ hôi lạnh từ tai chảy xuống cổ áo cậu ta, Lam Trù cảm thấy không khí đột nhiên trở nên loãng.
Trúc Dật thấy Lam Trù đứng cương cứng ở cửa, cậu nổi lên lòng hiếu kỳ về "thứ bẩn thỉu" bên ngoài, liền đứng lên, đẩy Lam Trù ra một chút, sau đó kéo hé cửa.
Lam Trù không ngờ Trúc Dật lại tự mình mở cửa, cậu ta không kịp ngăn cản, một khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra ngay tức khắc.
"Cậu ---"
"Tìm ta." Trúc Dật lập tức đóng cửa lại.
Quyên Tử ngoài cửa: "......"
"Ồ, tìm cậu......" Lam Trù phản ứng lại, quay đầu trừng mắt, "Tìm cậu???"
"Ừ, đây là nhiệm vụ của ta."
"Nhiệm vụ của cậu là BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải?" Lam Trù tức giận đến mức muốn khóc, "Vừa mới bắt đầu mà gặp BOSS cấp Đao Sơn Hỏa Hải, 90% đều sẽ ---" Lam Trù nghĩ đến những từ không may mắn, nên đổi cách nói, "Đều sẽ thất bại."
"Đúng vậy, không sai." Trúc Dật bị chọc đến điểm đau, hình ảnh Quyên Tử che đôi mắt thét chói tai bỏ chạy hiện lên rõ ràng trước mắt, "Quả thật đã thất bại."
Lam Trù quay đầu nhìn cửa, cô bé vẫn còn bên ngoài chưa xông vào, cậu ta đoán đây là nhiệm vụ của Trúc Dật hạn chế cô bé, nếu không bọn họ đã sớm bị xé thành mảnh nhỏ.
Trúc Dật tự tìm đường chết thì không sao, nhưng liên lụy đến cậu ta thì lại là vấn đề lớn.
Lam Trù vừa hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến giam cầm, dự định trở về trước khi lệnh cấm ban đêm có hiệu lực, nhưng hiện tại vì nhiệm vụ của Trúc Dật mà bị kẹt ở đây.
Theo kinh nghiệm trước đây, các chủ bá tốt nhất nên tuân thủ nhắc nhở của nhiệm vụ, nếu không sẽ làm độ khó của phát sóng trực tiếp tăng lên đáng kể.
Phải nhanh chóng giải quyết nhiệm vụ của Trúc Dật, nếu không sau khi lệnh cấm ban đêm bắt đầu, họ sẽ đối mặt với không chỉ với cô bé này.
"Trúc Dật, cậu có thể nói rõ cụ thể tình hình nhiệm vụ của cậu không?"
"Nhiệm vụ có tên là Thỉnh cầu của Quyên Tử, tiến độ trước mắt là âm một, nhiệm vụ nhắc nhở nói Quyên Tử không bao giờ muốn gặp ta nữa ---"
"Chờ một chút!" Lam Trù giơ tay, khuôn mặt non nớt có chút vặn vẹo, "Cái gì mà âm một???"
"Thấp hơn số 0 một số thì là âm một." Đôi mắt bị giấu dưới lớp kính dày của Trúc Dật chứa đầy sự khinh bỉ mãnh liệt.
Trên đời này sao lại có nhân loại ngốc nghếch như vậy?
Trúc Dật đột nhiên cảm thấy người được xưng là toàn trí toàn năng như cậu lại chưa hiểu hết về con người.
"Tôi biết âm một là gì......" Lam Trù bực mình, "Tôi hỏi tại sao lại xuất hiện tình huống âm một này!"
"Thì ra ngươi biết a." Trúc Dật cảm khái một tiếng.
Lam Trù cảm thấy lời Trúc Dật nói có ẩn ý, nhưng đôi mắt bị kính ngăn trở, ánh sáng trong phòng tạp vật không đủ để cậu ta thấy rõ ý tưởng của Trúc Dật.
Đúng lúc này, cửa phòng tạp vật bị gõ vang, mỗi lần ba nhịp, khoảng cách giữa mỗi lần gõ càng ngày càng ngắn, tiếng gõ càng lúc càng nặng.
Cùng với tiếng gõ cửa, còn có tiếng cười của trẻ con.
"Hì hì hì hi...... Hì hì hì......"
Tiếng cười rõ ràng từ ngoài cửa, nhưng âm thanh như xoáy vào tận xương, vang vọng mãi trong tai. Như thể có ai đó đang ghé sát lưng họ, dán sát chơi đùa.
Sắc mặt Lam Trù0 càng ngày càng nghiêm trọng, Trúc Dật không đáng tin, nhưng cậu không thể không làm gì.