Chương 1: Tín hiệu không ổn định

Trúc Dật bị âm thanh lải nhải trong đầu đánh thức.

Cậu đang ở trong một căn phòng tối om, ánh trăng nhàn nhạt lọt qua song sắt cửa sổ.

Trần nhà rất thấp, chỉ cần Trúc Dật nhấc đầu lên là cậu có thể thấy trên trần nhà là một người phụ nữ đang bò, tứ chi vặn vẹo, cuộn tròn như nhện.

Nếu cô vẫn có thể được gọi là người.

Bên cạnh tầm nhìn của Trúc Dật, một màn hình pop-up màu đỏ hiện lên.

[Nhiệm vụ cưỡng chế: Chào hỏi với mỹ nữ.]

[Vui lòng nhìn vào người phụ nữ trên trần nhà và mỉm cười thiện ý, kèm theo lời chào: Hi. Nhiệm vụ đếm ngược: 30s.]

Đây là thông báo nhiệm vụ, bình thường nhóm tế phẩm chỉ cần tập trung là có thể gọi ra giao diện vượt qua trình độ khoa học hiện tại từ trong đầu.

Tầm mắt Trúc Dật vẫn mơ hồ như cũ, cậu muốn xoa xoa mắt, nhưng tay cậu lại không chịu nghe theo.

Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nói chuyện thì thầm, cậu quay qua nhìn thì thấy ba bóng người mờ ảo ở cửa.

"Thằng đó đã không động đậy được nữa, chúng ta đi thôi."

"Lão đại, lỡ thằng này giả vờ thì sao?" Người nọ vừa nói vừa bước vài bước về phía trước, nhưng dừng lại vì kiêng kị nữ quỷ trên trần nhà.

"Nhìn thằng đó như thế, là loại toàn dựa vào may mắn trong lúc phát sóng trực tiếp, không đủ thông minh để chơi chiêu trò. Nghe lão đại, đi thôi!" Người thứ ba nói.

Trúc Dật nhìn thấy ba người nhanh chóng rời đi, chạy trốn nhanh hơn cả thỏ.

Loảng xoảng!

Cánh cửa bị đóng chặt lại.

Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Đếm ngược chỉ còn mười giây.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng sàn sạt, như tóc lướt qua mặt phẳng bóng loáng. Ngay sau đó, những sợi tóc dài như rong biển rũ xuống, mang theo mùi bùn đất tanh, khiến Trúc Dật nhíu mũi khó chịu.

Đầu óc cậu vẫn hỗn độn, như có một khối năng lượng lớn đang chậm rãi bùng nổ bên trong.

Làm đầu cậu đau đến mức muốn nứt ra, thậm chí làm cậu không rảnh để chú ý đến những sợi tóc đang quấy rầy chóp mũi cậu.

Cậu đáng lẽ phải ở dưới đáy biển, không phải ở đây. Trúc Dật không hiểu sao bỗng nghĩ như vậy.

Theo bản năng, cậu muốn chạy trốn, nhưng cơ thể cậu phát ra tiếng kêu rên vì gân cốt bị ba người kia cắt đứt.

Nữ quỷ như một con nhện, dùng tư thế không thuộc về người thường mà rơi xuống mặt đất, tứ chi nằm sấp xuống, đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm Trúc Dật.

Chỉ còn hai giây.

Cô tham lam mở miệng, lộ ra hàm răng trắng nhởn, cắn vào cẳng chân không thể nhúc nhích của Trúc Dật.

Nhưng tư duy của Trúc Dật trì độn đến mức cậu không cảm thấy đau, chỉ nhìn về phía nữ quỷ.

Hai ánh mắt cuối cùng cũng gặp nhau, hốc mắt nữ quỷ cực lớn nhưng lại không có tròng trắng, giống như mắt cô đã bị người khác móc ra từ lâu, hốc mắt khô héo và đen như hai hố sâu.

Hàm răng của cô cắn cẳng chân Trúc Dật nhưng động tác nhấm nuốt đã dừng lại.

Một giây cuối cùng.

Màn hình pop-up màu đỏ rung rinh, Trúc Dật buộc phải chú ý tới nó.

Cậu chần chừ mỉm cười: "Hi?"

Tiếng thét kinh hoàng vang lên xuyên thấu nóc nhà, vị nữ quỷ này nôn miếng thịt trong miệng ra rồi nổ tung như pháo hoa trước mặt cậu.

Máu lạnh màu đen bắn đầy mặt Trúc Dật.

[Nhiệm vụ cưỡng chế: Chào hỏi mỹ nữ đã hoàn thành.]

[Cấp bậc nhiệm vụ: Thường thường vô kỳ.]

[Phần thưởng: Một viên tiểu tâm tâm. (Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, tiểu tâm tâm sẽ được đổi thành điểm tích lũy)]

Trúc Dật tỉnh lại, ý thức được chuyện vừa xảy ra, cảm thấy sợ hãi.

Cậu giống như phát điên, nếu không tại sao lại cười với một nữ quỷ khủng bố cơ chứ.

Dù sao, cậu cũng sống sót và nhận được một viên tiểu tâm tâm.

Từ khi trở thành tế phẩm, cậu đã phát sóng trực tiếp được gần một tháng, mỗi lần chỉ nghĩ cách sống sót cho qua, đây là lần đầu tiên cậu nhận được phần thưởng từ nhiệm vụ phụ.

Nhưng cậu không phải là người duy nhất, những chủ bá được chọn cùng lúc với cậu đã có vài người hoàn thành nhiệm vụ phụ.

Trúc Dật nằm thở dốc trên đất, cảm giác như mình đã quên điều gì đó.

Cửa sổ pha lê đột nhiên phát ra tiếng va chạm, Trúc Dật vừa thoát khỏi cái chết nên cậu thả lỏng cảnh giác một chút, bả vai, mắt cá chân, khớp xương cậu đều bị lệch, cẳng chân còn có một lỗ thủng.

Khối thịt bị cắn rớt kia còn lẻ loi nằm trên mặt đất, cùng với chất lỏng do nữ quỷ để lại sau khi nổ tung.

Cảm giác đau đớn muộn màng kéo đến, làm cậu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.