Lâm Yêm tựa lưng vào cửa toilet, lắng nghe động tĩnh truyền ra từ bên trong, lòng có chút hối hận.
Xong rồi, nàng nào biết Tống Dư Hàng không uống được rượu, mấy loại rượu nàng pha đều là rượu mạnh, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đi?
Nghĩ như vậy, vừa nghe thấy tiếng xả nước ở bên trong, cửa bị đẩy ra, Tống Dư Hàng nghiêng ngả lảo đảo bước ra, nhìn thấy cô sắp đứng không vững quỳ rạp xuống đất, Lâm Yêm nhanh chóng đi tới đỡ cô.
"Chị.... đỡ hơn chút nào chưa?"
Tống Dư Hàng im lặng, dùng chút sức lực câu lấy cổ nàng chống chọi đứng lên, ánh mắt mê mang, say đến không còn biết gì.
Hai người thất tha thất thểu trở lại, hương nước hoa cứ quanh quẩn trước mặt mình, Tống Dư Hàng hít hít ngửi ngửi, nấc một cái: "Lâm.... Lâm Yêm...."
Lâm Yêm quay mặt đi, nín thở, lại bị cô ép quay đầu lại, buộc nàng phải bốn mắt đối diện.
Có lẽ là vì rượu, người luôn nội liễm giờ lại mở miệng thích đôi co lải nhải, Tống Dư Hàng như một đống hồ nhão, đầu lưỡi cũng uốn cong: "Đừng.... đừng giận nữa.... chuyện ở sàn đấu.... tôi không phải cố ý.... Không phải cố ý.... phải.... phải phải.... thực xin lỗi...."
Lâm Yêm chỉ mới nghe được nửa đoạn vừa tức giận lại vừa buồn cười, nhưng vui vẻ hoàn toàn bị giấu đi, không xuất hiện ở trên mặt.
Tống Dư Hàng nâng lên gương mặt nàng, trái phải nhìn thật kỹ: "Có điều.... bọn họ nói rất đúng.... em.... dáng người em xác thực... xác thực rất đẹp...."
Gân xanh nơi thái dương của Lâm Yêm bất chợt bạo nổi, một phen túm người hất ra: "Chết tiệt Tống Dư Hàng, chị tự mình đi đi, lão nương mặc kệ ngươi!"
Tống Dư Hàng vốn đã đứng không vững, lại bị đẩy ra càng thêm thất thố, cong người ho khan.
Lâm Yêm cắn chặt môi, nhìn bộ dạng thảm thương của cô, nàng vẫn hạ quyết tâm xoay người rời đi.
--- Tống Dư Hàng khốn khϊếp, thật mất mặt, được một tấc lại tiến một thước.
--- Nhưng nếu chị ấy đã xin lỗi, mình đến cùng lại sinh khí cái gì đây?
Nhìn cô cùng Lâm Khả đi đâu cũng có đôi có cặp, không hiểu sao lòng nàng lại rất khó chịu, tâm tình buồn bực cực điểm, nàng đã quen nắm bắt mọi chuyện trong lòng bàn tay, chẳng lẽ đến việc người khác yêu đương thế nào nàng cũng muốn quản?
Thật đáng sợ!
Trong lúc nghĩ ngợi, quên không giăng bức màn phòng bị đã bị người bắt được cánh tay, Tống Dư Hàng loạn choạng đuổi theo, cũng hỏi nàng cùng một vấn đề.
"Em.... rốt cuộc đang giận chuyện gì vậy?" Lúc hỏi ra lời này, bởi vì đứng không vững, cô theo bản năng tựa vào người Lâm Yêm, cằm đặt trên vai nàng, vùi đầu vào nơi toả ra mùi hương thơm ngát.
Cô rất thích vị đạo trên người nàng, nó khiến cô thanh tỉnh cũng khiến cô trầm mê.
Lâm Yêm đột nhiên đυ.ng phải cây cột, lảo đảo lùi về sau vài bước, cho đến khi sau lưng chạm vào bức tường cứng rắn.
Cái đầu đầy tóc ở cổ nàng không chịu an phận cứ nhụi nhụi muốn kề sát thêm, Lâm Yêm không nhịn được nữa, nắm cổ áo sau gáy Tống Dư Hàng kéo ra, giống như xách một con mèo vậy, nghiến răng nghiến lợi: "Tống Dư Hàng! Chị đủ chưa?!"
"Không đủ! Không để yên!" Người trong ngực đột nhiên lớn giọng, gây chú ý khiến mọi người đang đi qua lại phải ngoái nhìn, ánh mắt nhìn nàng giống như Lâm Yêm là một người táng tận lương tâm bỏ vợ bỏ con.
"Em còn chưa nói với tôi đến cùng là giận cái gì, tôi nhất định không bỏ qua!" Tống Dư Hàng thở hổn hển, mắt chứa ngàn sao, có lẽ bởi vì men say, hốc mắt dần trở nên ướŧ áŧ.
Cô rất hiếm khi để lộ vẻ mặt này, lưu ở trong mắt Lâm Yêm lại có chút yếu đuối, lại bởi vì vết bầm tím trên mặt, khiến cô càng thêm chọc người thương tiếc.
Nàng biết rõ là do mình, hẳn là rất đau đi, nhưng là lúc đó cô không than không oán một tiếng nào.
Còn ly rượu vừa rồi, độ rượu vượt xa loại Cocktail thông thường, cô rõ ràng một chút đã say vậy mà còn cắn răng uống hết.
--- Tống Dư Hàng! Sao chị có thể chịu được tính tuỳ hứng của tôi đến như vậy?
--- Chị có biết nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sẽ càng lúc càng càn quấy không?
Lâm Yêm trầm tư, nhìn thẳng vào mắt cô, nhỏ giọng hỏi một câu: "Đau không?"
Nàng hỏi một đằng, cô lại trả lời một nẻo, Tống Dư Hàng thơ thẩn, say đến hồ đồ nghĩ rằng nàng kêu đau, liền duỗi tay ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng nàng.
"Không đau không đau.... thực xin lỗi.... tôi xuống tay không biết chừng mực.... sau này nếu muốn hoà giải đánh nhau với em.... em bảo tôi đánh tôi cũng không đánh...."
Cô vừa nói vừa như hống tiểu hài tử vỗ vỗ sau lưng nàng, nói năng lộn xộn, loạn hết cả: "Không đau không đau.... em phải chịu khổ ở trại tạm giam.... tôi biết, tôi đều biết.... Lâm Yêm ngoan.... không đau nha...."
Cô cứ lặp lại hai từ không đau, nó giống như búa tạ đánh thẳng vào lòng nàng, nếu nói vừa rồi nàng buồn bực đến tột đỉnh, thì hiện tại như thắt lại.
Hơn nữa khi cô thì thầm "Lâm Yêm ngoan", một cổ nhiệt ý bỗng dưng xông thẳng lên hốc mắt nàng.
Nửa đời trước nàng sống trong đau khổ, trừ bỏ Sơ Nam, chưa từng có ai dịu dàng gọi nàng như vậy, vừa an ủi nàng vừa nói: Không đau.
Chưa từng có, chưa bao giờ.
Đấu trí đấu mưu với mọi người trong gia tộc, cùng người khác đối đầu sinh tử, con đường trưởng thành của nàng quá chông gai, rất nhiều gấp khúc xung quanh cuộc đời nàng.
Lâm Yêm cảm thấy hết thảy ký ức đều như ùa về, con đường trước mắt là một sợi dây thép, xung quanh là vực sâu vạn trượng, nàng thật cẩn thận, như đi trên mặt hồ băng mỏng.
Cho đến giờ phút này, nàng được Tống Dư Hàng ôm vào trong ngực, cô dùng nhiệt độ cơ thể huân ấm nàng, ôm đầu nàng ấn vào trong lòng, tay vuốt lên tóc nàng, giọng nói trầm thấp liên tục quanh quẩn bên tai nàng, liên tục huyên thuyên.
Lâm Yêm bất ngờ có loại cảm xúc, cảm giác giống như đang rơi tự do.
Nàng chạm đất, đứng thẳng người, đứng bên cạnh cô, được cô ôn nhu đối đãi, cứ việc nàng không rõ phần tình cảm dành cho Tống Dư Hàng là gì, giống như Tống Dư Hàng lúc này cũng hoàn toàn không rõ tâm ý của chính mình dành cho Lâm Yêm.
Nhưng có một chuyện không thể nghi ngờ, cảm động là thật sự tồn tại, loại tình cảm này vừa chân thật lại tốt đẹp.
Tư thế Tống Dư Hàng ôm nàng lúc này, ống tay áo cọ xát, Lâm Yêm âm thầm lau nước mắt đang rơi nơi khoé mắt lên áo khoác của cô.
Cách đó không xa, một nam nhân đứng đó uống cạn ly rượu, hắn đứng đó rất lâu, nhìn thấy toàn bộ quá trình từ lúc các nàng từ toilet bước ra.
Lâm Yêm không phải người lơ là cảnh giác, chỉ là hai người quá mức chìm đắm vào cảm xúc, cho nên căn bản không phát hiện sự tồn tại của một người khác.
Đáy mắt của người nọ ánh lên một ý vị thâm thường, cầm chiếc ly không quay lại phòng nhảy.
-------•••-------
"Tôi đưa chị ấy về trước, bộ dạng như vầy nhất định không thể tự bắt xe về nhà rồi." Lâm Yêm nhét cô vào trong xe, rồi mới ném túi xách của cô vào theo, Lâm Khả giúp hai người che chắn cửa.
"Vậy còn em, em có ổn không? Cũng uống không ít đi."
Lâm Yêm cười cười: "Tôi quen rồi, tửu lượng của tôi không phải anh không biết, lão nương ngàn ly không say."
"Đừng cậy mạnh a, một lát độ rượu bộc phát còn không tìm được đường về, hay là anh nhờ người đưa hai người về?" Lâm Khả vẫn có chút lo lắng.
Lâm Yêm ách một tiếng: "Hay là lo lắng cho chị ta, không yên lòng về tôi, yên tâm đi, tôi sẽ không ăn nàng đâu, hay là anh nghĩ...."
Nét mặt có chút chế nhạo.
Lâm Khả bất đắc dĩ, muốn hờn dỗi gõ đầu nàng, nhưng tay đưa đến một nửa thì cảm thấy không ổn, đổi thế vỗ nhẹ lên tóc nàng, giống như khi còn nhỏ vậy.
"Nói gì đó, anh của em là loại cháy nhà mới đi hôi của sao? Em họ Lâm, vĩnh viễn là em gái anh, cho dù anh cưới vợ sinh con, cũng không thay đổi được sự thật này."
Ánh trăng nhu nhuyễn, thần sắc anh lại bình thản, Lâm Khả là một phần ấm áp nhất trong khoảng thời niên thiếu của Lâm Yêm.
Dệt hoa lên gấm không ai ghi nhớ, trao thân ngày tuyết tình nghĩa thâm sâu.
Phần ân tình này nàng chắc chắn cả đời khắc sâu trong lòng.
"Dừng dừng, nổi hết cả da gà." Xe đang dừng trên đường lớn, tài xế ấn ấn kèn thúc giục. Lâm Yêm xoa cánh tay, cũng ngồi vào trong xe, phất tay tạm biệt anh.
"Gặp lại sau a, lần sau có cơ hội sẽ mời em uống rượu."
Lâm Khả còn chưa nói xong, cửa xe đã khoá lại, thong thả rời đi.
"Aizzz.... mà chị ta ở chỗ nào nhỉ?"
Lâm Yêm nhíu mày, xong rồi, quên hỏi địa chỉ nhà Tống Dư Hàng ở đâu.
Nàng vỗ vỗ lên mặt cái người đang nghiêng ngã nằm ở băng ghế sau: "Tống Dư Hàng, Tống Dư Hàng, tỉnh dậy, nhà chị ở đâu a?"
Tống Dư Hàng rù rì gì đó, ngốc đầu bò dậy hất tay nàng ra, đầu vẫn chôn vào trong ngực nàng, mặc cho Lâm Yêm gọi thế nào cũng không chịu nói.
Thật là say đến bí tỉ.
Lâm Yêm khẽ cắn môi, hơi nới lỏng quần áo nàng, Tống Dư Hàng trong mơ màng chỉ cảm nhận được có người đang vò đầu nàng, theo bản năng muốn vặn cổ tay nàng.
"Đau đau đau.... buông tay ra a!!!"
Lâm Yêm ăn đau, cánh tay bị cô khoá lại sắp tê rần.
Nghe thấy âm thanh quen thuộc của nàng, Tống Dư Hàng lúc này mới thả lỏng, miệng lẩm bẩm thì thào: "Sờ.... sờ.... để Lâm Pháp y sờ.... không thể.... không thể đánh nàng...."
Lâm Yêm thật muốn cười: "Vì sao không thể đánh nàng?"
Tống Dư Hàng gối đầu trên đầu gối nàng, lớn tiếng nói: "Không thể! Chính là không thể! Đánh.... lỡ đánh bị thương, tôi phải đối tốt với nàng.... đối.... đối tốt với nàng!"
Lâm Yêm ngực nóng lên, vành tai bất chợt đỏ ửng, tài xế phía trước cũng đã nghe thấy hết rồi, nàng nghiến răng nghiến lợi che miệng cô lại, lấp kín cái miệng cứ tác quái này: "Được rồi, mau câm miệng đi, tài xế, đến biệt thự Thanh Sơn."
-------•••-------
Tống Dư Hàng nhất định không biết mình chính là vị khách đầu tiên của căn cứ bí mật O3, cũng là vị khách đầu tiên của Biệt thự Thanh Sơn.
Xe hoàn toàn dừng lại, Lâm Yêm đỡ người bước xuống xe, vừa bước xuống cô đã lập tức ôm bồn hoa ven đường ói mửa.
Cô không ăn nhiều lắm, chỉ ói ra toàn là nước, cực kỳ khó chịu.
Lâm Yêm một mặt ghét bỏ nhưng vẫn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng giúp cô nhuận khí.
Khoảng chừng 5" phút, Tống Dư Hàng mới hoàn tất quá trình nôn tháo, Lâm Yêm tiếp tục đỡ cô bước vào trong.
Tống Dư Hàng trợn mắt, hữu khí vô lực thoáng nhìn toàn cảnh trước mắt: "Đây là chỗ nào a?"
"Nhà tôi."
Tống Dư Hàng vóc người cao ráo, tay chân lại dài, hơn nữa còn khá nặng so với nàng, Lâm Yêm cố dùng hết sức một tay ôm đầu vai, một tay vòng ngang thắt lưng cô, lại đi trên đôi giày cao gót, thật khó mà đi thẳng cho được.
"Thiết!" Nàng lên tiếng, tự dưng có cảm giác bất lực mà nhắm mắt lại.
Lâm Yêm bật mở đèn, một vòng nhìn xung quanh căn biệt thự, tuy rất rộng lớn nhưng lại không có ai, bởi vì nàng không cho phép người khác qua đêm ở nhà mình nên không thiết kế phòng cho khách, chỉ có một phòng ngủ mà thôi, chính là phòng của nàng.
Nghĩ đến cảnh tượng cái mùi rượu nồng nặc trên người Tống Dư Hàng nằm lên giường mình, Lâm Yêm giật thót nổi cả gai ốc.
--- Không được, tuyệt đối không được.
Nàng quét mắt nhìn xuống phòng khách, sắp chịu đựng không nổi nữa rồi, cắn răng ném người lên sô pha.
--- Kệ, cho chị chắp vá trên sô pha một đêm đi, vì dù sao thì chị cũng không có quyền đòi hỏi.
"Túi.... túi.... túi của tôi...." Trong lúc di chuyển, túi của Tống Dư Hàng rơi xuống đất, cũng không biết có món đồ quan trọng gì trong đó không, một hai phải đòi lấy cho bằng được.
Lâm Yêm trợn mắt, thả ra một cánh tay, cúi người nhặt lên, quên mất là dùng hai tay nàng còn không đủ sức đỡ nổi Tống Dư Hàng, lập tức toàn bộ thể trọng của cô đổ ập xuống, trời đất quay cuồng, hai người cũng ngã nhào lên sô pha.
Lâm Yêm bị Tống Dư Hàng đè trên người đến đầu choáng mắt hoa, đầu cô lại nằm trúng ngay ngực mình, ấy thế mà phát ra tiếng hít thở đều đều.
Lâm Yêm có cảm giác đêm nay Tống Dư Hàng không lúc nào là không khiêu chiến điểm yếu đuối của nàng.
--- Chẳng lẽ đây chính là báo ứng cho việc mình cố tình chuốc rượu chị ta sao?
Nàng không thèm nghĩ nhiều, nắm lỗ tai cô kéo lên: "Tỉnh dậy, tỉnh dậy ngay, này!"
Tống Dư Hàng nắm giữ bàn tay nàng: "Đừng.... đừng rộn...."
Dứt lời, còn chép chép miệng, vùi đầu vào....
Lâm Yêm không thể nhịn được nữa lập tức tát một cái, Tống Dư Hàng giống như cảm giác được, hơi né đi, tiếp tục ôm chặt nàng không buông.
Lâm Yêm đẩy đẩy, lại không chút sứt mẻ gì: --- Mẹ nó, nặng muốn chết, chị ăn cái gì mà lớn lên vậy?
Nàng hiện tại không có khả năng vật ngã cô, ở tình thế không chút phòng bị này, nếu mà nàng còn ra tay động thủ, Tống Dư Hàng nhất định tàn phế.
Lâm Yêm nhịn rồi lại nhịn: "Tôi đời trước thiếu nợ đếch gì chị thế?"
Đáp lại nàng chính là tiếng hít thở trầm ổn.
Tống Dư Hàng ngủ rồi, đầu chôn trước ngực nàng, liên tục ngọ ngoạy tìm nơi ấm áp nhất, gối má lên nơi vừa thơm vừa mềm kia, cô không kềm được càng ôm chặt hơn.
Lâm Yêm sắp bị cô siết chặt đến tắt thở, huống chi nàng không phải vô cảm, lúc nhiệt ý nhẹ nhàng phất qua da thịt, ngón chân nàng đều vì tê dại mà cuộn tròn cả lên.
Ngón tay nàng ở bên dưới nhíu chặt sô pha, cơ hồ có chút khó khăn thở dốc, muốn dời đầu Tống Dư Hàng nhích sang một chút, nhưng chỉ mới vừa nâng được đầu cô lên đã thấy Tống Dư Hàng nhíu mày, giống như khó chịu, duỗi tay gãi gãi cổ áo.
"Chị làm sao vậy?"
Lâm Yêm hỏi.
Tống Dư Hàng nhắm chặt mắt, kéo rộng cổ áo ra, liên tục gãi cổ: ""Ngứa...."
Mắt thường có thể nhìn thấy được, trên cổ Tống Dư Hàng nổi lên từng đốm mẫn hồng hồng.
Khắp người cô lúc này rất khó chịu, liên tục vặn vẹo, dùng sức gãi, lập tức hiện lên vài vết trảo khấu.
Lâm Yêm một phen bắt được tay cô: "Đừng nhúc nhích!"
Tống Dư Hàng thực nghe lời, miệng rì rầm, ngoan ngoãn để nàng cởϊ qυầи áo mình ra, lúc nhìn thấy những đốm mẫn đỏ, Lâm Yêm có say cũng lập tức bị doạ tỉnh.
"Khốn khϊếp Tống Dư Hàng! Chị bị dị ứng cồn sao không nói sớm a! Đứng dậy mau lên!"
Có lẽ là thật sự rất khó chịu, Tống Dư Hàng mềm ngoặt không chút sức lực, bị nàng đẩy mạnh sang một bên Lâm Yêm đặt cô nằm ngay lại, kéo chân cô đặt thẳng trên sô pha.
"Chị có biết dị ứng cồn khả năng sẽ dẫn đến chết người không? Vậy mà còn uống? Hả?" Lâm Yêm một bên quở trách, một bên bật sáng đèn bàn, mở mí mắt nàng quan sát, may quá, vẫn ổn. Đồng tử tiếp xúc với ánh đèn vẫn còn bình thường.
"Còn ngứa ở đâu không?"
Tống Dư Hàng chỉ chỉ ở cổ, khó chịu nói không ra lời, lại tiếp tục cào cấu.
Lâm Yêm một tắt chụp vào mu bàn tay cô: "Không được gãi!"
Tống Dư Hàng nét mặt cực kỳ uỷ khuất, rượu đã tan hơn phân nửa: "Ngứa...."
"Cố chịu đựng." Lâm Yêm vừa nói vừa nâng cánh tay cô lên, xoắn tay áo lên xem còn chỗ nào bị nổi mẫn hay không.
"Xoay người, để tôi xem sau lưng xem."
Tống Dư Hàng không tình nguyện, nhưng khi tiếp xúc ánh mắt nàng cô chỉ biết ngoan ngoãn im miệng nghe lời, thành thật mặc nàng đẩy qua, úp mặt vào ghế sô pha.
Lúc Lâm Yêm xoa nhẹ, Tống Dư Hàng hơi cắn chặt môi dưới, động tác trên tay nàng rất nhẹ, vừa véo vừa ấn lại giống như mát xa, không còn cảm giác ngứa ngáy như vừa rồi, mà là xuất hiện một xúc cảm xa lạ khác.
Nó tê dại bò dọc theo sống lưng cô.
Tống Dư Hàng đột nhiêm niết chặt sô pha, suýt chút nữa cắn nát môi rớm máu, chỉ vỏn vẹn một phút mà cô dường như đã đi qua một thế kỷ.
"Xong rồi, nằm xuống đi, cũng may không có gì nghiêm trọng, tôi đi tìm thuốc cho chị."
Lâm Yêm vừa nói vừa chạy lên lầu, chạy vào phòng thí nghiệm.
"Xisimin, Xisimin...." Nàng liên tục lập đi lập lại, đào xới tủ thuốc chỉnh chu, sát trùng giảm đau có rất nhiều nhưng lại không có thuốc trị dị ứng.
Lâm Yêm quay đầu, mở ngăn kéo bàn làm việc, xốc mọi thứ bên trong không bỏ sót thứ gì, cuối cùng cũng không tìm được thứ nàng muốn tìm.
"Chết tiệt, để ở đâu rồi?" Lâm Yêm ghìm giọng mắng một câu, trán toát một lớp mồ hôi tin mịn, sốt ruột xoay người chạy đến thư phòng.
Chờ nàng trở lại, Tống Dư Hàng hít thở có chút khó nhọc, nàng đặt một viên thuốc và ly nước vào lòng bàn tay cô.
"Mau uống đi."
Tống Dư Hàng cầm ly nước ấm mà có chút ngẩn ra, cô ngước mắt nhìn nàng, nhìn thấy trán nàng bị mồ hôi thấm ướt, tóc rối loạn, đáy lòng nhất nhu.
"Tôi thật không biết Pháp Y Lâm lại có lúc ôn nhu như vậy."
"Thiết! Còn không phải.... không phải...." Lâm Yêm một khi mở miệng sẽ hiện nguyên hình, bị người đối mặt khen mình ôn nhu, đầu lưỡi nhất thời xoắn xuýt, quay mặt đi muốn nói, cuối cùng lại buột miệng thốt ra: "Tự chị chuốc lấy."
Tống Dư Hàng cười cười, không so đo với nàng nữa, cô mở bao thuốc bỏ vào trong miệng, sau đó ừng ực uống xong ly nước.
Cô vừa chóng mặt vừa nhức đầu, lại thêm không có sức.
Chờ Lâm Yêm xoay người ném bỏ mấy đồ vật thừa thải, cô lại hôn mê.
Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, Tống Dư Hàng ngủ thật trầm, mi mắt nhẹ nhàng rung động, bởi vì vừa uống nước nên môi trông có vẻ no đủ ướŧ áŧ.
Áo khoác rộng mở, áo ngắn tay bên trong cũng vì mấy động tác gãi ngứa lúc nãy mà nhăn nhúm không vào nếp, lộ ra mạn diệu đường cong rõ nét của xương quai xanh.
Da thịt nàng không trắng bạch như Lâm Yêm, mà có pha lẫn chút sắc vàng hồng đặc trưng của người Châu Á.
Hơn nữa qua một thời gian dày khổ luyện, vóc người cao ráo lại săn chắc, một nét đẹp hoàn toàn khác với loại nữ tính dịu dàng.
Lâm Yêm chăm chú quan sát, cảm thấy cô không nên trang điểm thì hơn, miễn cho việc gieo rắc tai hoạ cho người khác, liền duỗi tay kéo áo cô lại, đoạt ly thuỷ tinh trong tay cô, tắt đèn bàn, sau đó lên lầu ôm chăn xuống đắp lên người cô.
Vốn định lên phòng ngủ, lại nhìn thấy sắc mặt đỏ ửng của Tống Dư Hàng, nàng áp tay lên trán cô, vẫn còn nóng.
Cồn rượu khả năng vẫn chưa tiêu hết, đặc biệt Tống Dư Hàng lại không phải người ưa thích uống rượu, nàng nghĩ nghĩ, vẫn là tựa lưng vào sô pha ngồi xuống, buồn ngủ đánh ngáp một cái.
-------•••-------
Một đêm này, Lâm Yêm không biết giật mình tỉnh dậy bao nhiêu lần, mỗi lần đều xem cô thế nào rồi, vô tình nhìn thấy Tống Dư Hàng trong lúc ngủ mơ vô thức liên tục cào vào cổ, phá da chảy máu.
Nàng lại lấy miếng băng gạc thấm cồn nhẹ nhàng lau vết thương cho cô, thẳng đến khi trời sáng mới thôi.
Tống Dư Hàng cả đêm vô mộng, điện thoại trong ba lô reo lên, cho đến khi hết pin tắt nguồn mới chịu yên lặng.
Sáng sớm tỉnh lại, ánh vào mắt cô là mái tóc dài tán loạn của Lâm Yêm phủ trên người mình, nàng đang tựa vào sô pha ngủ say, tay vẫn còn vòng quanh eo cô.
Tống Dư Hàng nhẹ nhàng đặt cánh tay của nàng xuống, nâng người ngồi dậy, thay nàng vén lên mấy lọn tóc phủ trước trán ra sau vành tai.
Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, nhất định không nghỉ ngơi tốt, mắt cũng đã thâm quầng cả rồi.
--- Cô ấy.... cả đêm chăm sóc cho mình sao?"
Tống Dư Hàng lòng có chút chua xót, cẩn thận bước xuống sô pha, muốn đánh thức nàng nhưng không đành lòng, cuối cùng vươn tay xuống lót dưới người nàng bế lên.
Lâm Yêm chợt tỉnh, cảm giác không trọng lực khiến nàng hốt hoảng, ngữ khí có chút bối rối: "Làm.... làm gì?"
Tống Dư Hàng vẫn còn men rượu, thân thể vẫn chưa lấy lại sức, ôm nàng bước lên cầu thang mà mệt đến tuôn một tầng mồ hôi mỏng: "Đừng lộn xộn, phòng em ở đâu, trở về rồi ngủ."
"Tống Dư Hàng đáng chết! Dám để tôi ngã tôi nhất định bắt chị chết chung!" Lâm Yêm vừa mắng xong, tay Tống Dư Hàng chợt buông lỏng, sức nặng trên hai tay trầm xuống.
Lâm Yêm hét lên một tiếng sợ hãi, ôm chặt cổ cô, gắt gao nhắm chặt mắt.
Thế nhưng đau đớn trong suy nghĩ không xuất hiện, Tống Dư Hàng nhẹ giọng cười nàng: "Không phải can đảm lắm sao?"
Lâm Yêm câu lấy cổ cô, chửi ầm lên: "Chị khốn khϊếp...."
Tống Dư Hàng nghiêm nghị: "Được rồi, nói cho tôi biết phòng ở đâu, nếu không tôi cứ ôm em đứng vầy mãi đấy."
"Đi thẳng hướng đó, căn phòng cuối cùng."
Tống Dư Hàng ôm nàng sải bước đi tới, Lâm Yêm còn không chút để tâm trêu chọc cô: "Chị vô dụng thật, tôi còn chưa đến 100 cân mà đã đứng bất động, lần trước gã kia còn trần trụi ôm tôi chạy một vòng lên xuống lầu nữa đấy."
Tống Dư Hàng miệng cười nhưng lòng thì không, bị nàng khích tướng huyết khí sôi trào cuồn cuộn, vặn tay nắm cửa bước vào trong ném người lên giường: "Tại ai? Tại ai mà tôi bị dị ứng cồn? Chờ tôi khoẻ lại thử xem!"
Lâm Yêm bị vứt bỏ đến chao đảo, tức giận bạo phát túm gối đầu ném về phía cô: "Tại chị! Chính là tại chị! Nếu không phải chị, tôi có thể tức giận đến mức chuốc rượu chị không?"
"Pháp y Lâm lắm chiêu như vậy, nếu không phải lần này thì lần sau cũng chỉnh tôi thôi." Tống Dư Hàng chấp nhận khiêu chiến, ngồi xuống mép giường.
"Tôi lại thấy mỗi lần đều là chị cam tâm tình nguyện bị phạt, cam tâm tình nguyện ăn tát." Lâm Yêm nói, nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn nắm bắt gì đó.
Tống Dư Hàng tránh ánh mắt nàng, không được tự nhiên sờ sờ chóp mũi.
Lâm Yêm được một tấc lại tiến một thước: "Chị còn nhớ tối qua lúc uống say đã nói gì với tôi không~~?"
"Không nhớ." Tống Dư Hàng thành thật lắc đầu: "Không ấn tượng."
Lâm Yêm hai tay ôm gối đầu, tươi cười thêm vài phần giảo hoạt: "Chị nói ~~ cho Lâm Pháp y sờ sờ."
Chỉ câu này đã khiến Tống Dư Hàng cảm thấy thẹn rồi, cô vuốt vuốt hai bên má đỏ bừng.
"Còn nói không thể đánh Lâm Pháp y ~~ đánh hỏng rồi thì phải đối tốt với nàng "~~ "
Lâm Yêm còn chưa nói xong, đã bị người bưng kín miệng chôn vào trong chăn: "Em im miệng."
Một hồi giãy dụa, cứ tưởng nàng đã hàng phục, cuối cùng không biết thế nào, chờ Tống Dư Hàng lấy lại tinh thần thì đã đè áp trên người Lâm Yêm, bốn mắt nhìn nhau, hai người đồng thời thở hổn hển.
Tối hôm qua cô vùi đầu vào trong ngực nàng mà ngủ, cảm xúc mềm mai cơ hồ trong nháy mắt kêu gọi ký ức cô trở về, có thể đại não đã bỏ quên, nhưng thân thể vẫn còn nhớ rất rõ.
Tống Dư Hàng cổ họng khô khốc, trong ánh mắt hai người đều ẩn chứa muốn nói lại thôi, Lâm Yêm lại không lúc nào không kích khởi du͙© vọиɠ trong lòng cô.
Ánh mắt ẩn tình, khoé mắt ửng đỏ, mày hơi nhíu lại, chiếc cổ thon dài....
Cô vô thức nuốt nước miếng, mặc kệ những lời Lâm Yêm nói thật hay giả, cô dường như đã hiểu một điều, vì sao người đàn ông mà nàng nói lại ôm nàng chạy lên xuống lầu, cũng giống như có chút hiểu ra, vì sao nhiều người đều muốn tiếp cận nàng như vậy, đều muốn chiếm hữu nàng.
Không ai mở miệng nói chuyện, cánh hoa lửa như lập loè trong không khí, huân nóng khắp phòng.
Tống Dư Hàng không dám động, cô chỉ điên cuồng nuốt nước miếng để giảm bớt cổ họng khô khát, cảm thấy nếu mình mà còn không uống nước nhất định sẽ điên mất, nhất định sẽ chết trong ánh mắt nàng.
Cuối cùng vẫn là Lâm Yêm giơ tay che lại đôi mắt cô, nhẹ giọng nói: "Đứng lên."
Ngữ khí tuy nhẹ, nhưng lại hàm chứa mệnh lệnh.
Tống Dư Hàng chớp thời cơ thở ra thật mạnh, từ từ bò dậy, tim đập như trống bỏi, mới hậu tri hậu giác mặt đỏ lên.
Cô muốn làm gì, muốn làm cái gì, vừa rồi muốn làm cái gì chứ!
Sao có thể nảy sinh ra loại ý niệm hoang đường đó!
Cô hận không thể hung hăng phế hai tay mình để thanh tỉnh.
Cô phải rời khỏi đây, cũng không dám nhìn thẳng vào nàng: "Tôi.... cho tôi mượn quần áo."
"Phòng thay quần áo dưới lầu." Giọng nói nàng bình thản không chút gợn sóng.
Tống Dư Hàng tông cửa chạy ra: "Cảm ơn."
Lâm Yêm nhìn căn phòng trống rỗng khẽ thở dài, ngủ không được, cũng rời giường chăm chút lại bản thân.
-------------------------------
-------------------------------