Chương 130: Trận chiến cuối cùng ( 4 )

So với vẻ bình tĩnh tự nhiên của Lâm Hựu Nguyên, Lâm Yêm vốn dĩ vẫn còn quá non trẻ.

Chút phẫn nộ trong đôi mắt nàng không thể thoát khỏi tầm nhìn của ông.

Ông lão vuốt ve chiếc nhẫn màu xanh trên ngón cái, mặt không biểu tình thản nhiên nói: "Chuyện tiền bạc tất nhiên phải thận trọng hơn rồi."

Ông không hề thấy bất ngờ về việc Lâm Yêm xuất hiện ở đây, Đỉnh Gia trời sinh tính đa nghi, tất nhiên sẽ mang nàng theo, nhưng mà có ông ở đây kéo dài thời gian, hẳn là có thể kéo dài đến khi cảnh sát tới.

Đến lúc đó, người, tiền, hàng đều một mẻ hốt gọn, Lâm Yêm được cứu, dù có bị hiểu lầm ông cũng có thể yên tâm ra đi, chỉ là ông không ngờ, có người đã gửi báo cáo DNA của Lâm Yêm cho Đỉnh Gia, báo cáo của Phương Tân là giả, tất nhiên không khớp với Lâm Yêm, mà DNA của Lâm Yêm lại không khớp với Bùi Cẩm Hồng.

Điều ông càng không ngờ chính là, Bùi Cẩm Hồng thật sự đã được cứu ra khỏi trại giam và xuất hiện ở đây.

Đỉnh Gia vỗ tay cười lớn: "Thật là đặc sắc, đầu tiên là bỏ mặc cho quản lý cấp cao trong công ty mình tham nhũng, phá đổ toàn bộ Cảnh Thái để tôi buông lỏng cảnh giác, sau đó lập tức tính kế dùng cái giá 200 triệu mời tôi vào cuộc chơi, lại còn cài gián điệp bên cạnh tôi..."

Nói đến đây, ông ta liếc nhìn Lâm Yêm một cái.

Sống lưng Lâm Yêm lạnh toát, không rét mà run một hồi.

Nàng cho rằng mình đã rất thông minh rồi, nhưng rốt cuộc vẫn không so sánh được với những người này.

Nếu thân phận của ông chủ Long này thật sự tồn tại, vậy thì Lâm Hựu Nguyên đã bắt đầu lên kế hoạch từ bao lâu rồi?

"Cuối cùng, ông còn đích thân ra mặt kéo dài thời gian với tôi, đợi cảnh sát đến nơi, một lần tiêu diệt tận gốc."

Kế hoạch bị vạch trần nhưng Lâm Hựu Nguyên vẫn không tỏ thái độ gì.

"Ông nói đúng, nhưng hôm nay ông không chạy thoát được, nơi này đã bị người của tôi bao vây."

"Thật sao?" Đỉnh Gia cười khẩy, chống gậy xoay người: "Lão Hổ, mang quà gặp mặt đến cho Lâm đổng."

Cửa lớn cót két một tiếng bị đẩy ra, Lão Hổ cùng hai ba tên thuộc hạ bước đến kéo theo một người phụ nữ tóc tai bù xù. Con ngươi của Lâm Hựu Nguyên co rụt lại, người canh gác ngoài sân không hề có động tĩnh gì, để mặc hắn nghênh ngang như vậy đi vào?

Không ổn rồi!

Ông vuốt ve chiếc nhẫn màu xanh, đôi mắt hơi nheo lại nhìn người phụ nữ kia, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Lão Hổ đẩy người phụ nữ kia ngã xuống đất, chậm rãi nâng cằm cô ta lên cho mọi người cùng xem.

"Nhìn đi, tù nhân mà chúng tôi vừa cứu được từ trại giam của thành phố Giang Thành trông rất giống chị Hồng, hoặc nói là..."

"Trông khá giống với Lâm Yêm, đứa con gái đã mất của Lâm đổng."

Giống như có một cái búa nặng nề gõ mạnh vào lòng, ngay khi nhìn rõ gương mặt của người phụ nữ kia, Lâm Yêm lập tức bật dậy cướp súng từ tay người khác, đạn đã lên nòng nhắm thẳng vào Bùi Cẩm Hồng.

"Nói bậy! Tìm đồ giả mạo từ đâu ra cũng muốn lừa gạt Đỉnh Gia, đi chết đi!"

Trong chớp nhoáng, ngay lúc nàng bóp cò, không ai nhìn rõ Khố Ba đã hành động như thế nào. Chỉ thấy hắn dùng một cú đá mạnh vào cổ tay nàng, khẩu súng rơi xuống đất, nàng còn chưa kịp đứng dậy đã bị người khác dí súng vào đầu.

Lâm Yêm nghiến răng: "Mẹ kiếp..."

Khố Ba lắp đạn, ra hiệu cho nàng đừng nhúc nhích.

Nhìn thấy đứa con của mình bị đánh, Lâm Hựu Nguyên vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Đỉnh Gia không khỏi thở dài: "Tâm cứng như đá."

Lâm Hựu Nguyên: "Việc này liên quan gì đến tôi, liên quan gì đến Lâm Yêm đứa con bất hiếu đã chết của tôi chứ? Chẳng lẽ trên đời này người giống người nhiều như vậy, Đỉnh Gia đều muốn mang ra so sánh? Tôi không có thời rảnh rỗi để nói chuyện với ông, hoặc là trả lại tiền, hoặc là mang hàng thật đến đây, bằng không hôm nay đừng hòng rời đi."

Ông nói ra một cách bình thản, nhưng mang theo khí chất điềm đạm và uy nghiêm. Câu cuối cùng còn hơi nhấn mạnh, có chút đe dọa.

"Đừng vội, anh em chúng ta vừa gặp nhau, lại muốn rời đi ngay vậy sao? Dù sao cũng phải ôn lại chút chuyện cũ chứ." Đỉnh Gia nói, dùng gậy nâng cằm Bùi Cẩm Hồng lên, mắt híp lại, đáy mắt toát ra vẻ hung ác.

"Cô tự mình nói đi, cô là ai."

Lâm Yêm bị dí súng vào đầu, không thể động đậy, nàng nhìn Bùi Cẩm Hồng, cô ta cũng đang nhìn lại nàng, hai mắt giao nhau, rồi lập tức tránh đi.

Bùi Cẩm Hồng bắt đầu run rẩy, không nói một lời.

Đỉnh Gia nhẹ giọng: "Đừng sợ, cứ mạnh dạn mà nói, từ trước đến nay tôi luôn thích những đứa trẻ thật thà, sẽ bảo vệ an toàn cho cô."

Nói xong, ông ta ra hiệu cho Lão Hổ đỡ cô ta dậy.

Lâm Hựu Nguyên liếc mắt ra hiệu với Lâm quản gia, chuẩn bị tìm cơ hội diệt khẩu.

Lâm quản gia khẽ gật đầu, tay chạm vào khẩu súng trong túi.

Đỉnh Gia kéo Bùi Cẩm Hồng lại gần, Khố Ba và Lão Hổ một mực canh giữ hai bên trái phải ông ta, ngay cả Lâm Yêm cũng nằm trong tầm bắn của họ.

Lâm quản gia vẫn không tìm được thời cơ thích hợp để nổ súng.

Đỉnh Gia lại tiếp tục thân thiện vỗ vỗ tay của Bùi Cẩm Hồng.

"Cứ mạnh dạn mà nói, cô gái, là ai đã hại cô, là ai đã bắt cô, giấu cô trong trại giam?"

Lâm Yêm ngước mắt nhìn cô ta, lạnh lùng nói: "Tôi không biết cô là ai, tại sao lại giả mạo tôi, nhưng tôi khuyên cô hãy suy nghĩ kỹ trước khi nói, đừng tự hại mình."

Lời này của Lâm Yêm ngoài mặt có vẻ là biện minh, thực chất là ngầm nhắc nhở cô ta, cô đã bị cảnh sát bắt, Lâm Yêm đã ngụy trang thành công xâm nhập vào làm nội gián, tất cả thông tin ban đầu đều do cô cung cấp, nếu cô thừa nhận mình là Bùi Cẩm Hồng, là người đã tiết lộ bí mật, Đỉnh Gia sẽ để cho cô sống sao?

Khóe miệng Lâm Hựu Nguyên cong lên nở một nụ cười nhẹ, thoảng như gió, rồi nhanh chóng tan biến.

Không tệ, đã có chút tiến bộ, biết cách suy đoán lòng người rồi.

Nhưng tại sao cảnh sát vẫn chưa đến?

Nếu Lâm Yêm thực sự gặp nguy hiểm, thì chỉ còn cách...

Ánh mắt ông tối sầm lại, hạ quyết tâm.

Lâm quản gia lặng lẽ bước về phía sau ông, đỡ xe lăn, thấp giọng hỏi: "Lão gia, bây giờ phải làm gì?"

Lâm Hựu Nguyên vuốt chiếc nhẫn ngọc bích ba lần, rồi lập tức buông lỏng, mặt không đổi sắc.

Lâm quản gia hiểu, đây là tín hiệu cho biết phải hành động theo kế hoạch, đã là người chủ mưu, nhất định phải có sự chuẩn bị chu đáo, trên bàn cờ ông đã luyện tập ván cờ này không biết bao nhiêu lần.

Bảy ngày trước, hai người họ đã chơi ván cờ cuối cùng.

Quân đỏ đang gặp nguy hiểm, có vẻ như sẽ thua cả ván.

Lâm quản gia cầm một quân đen, chậm chạp mãi không đặt xuống, ngẩng đầu nhìn ông: "Lão gia..."

Lâm Hựu Nguyên đưa quân xe đỏ đến trước mặt Lâm quản gia: "Đời người biến đổi, dù cho tôi đã dự liệu mọi thứ, ván cờ này cũng chưa chắc thắng, nếu thực sự có ngày đó..."

Quân đen ăn quân xe của ông, quân tướng đỏ lại chạy thoát.

"Cứ như vậy đi."

Giải quyết dứt khoát.

Lâm quản gia nắm chặt tay vịn xe lăn, hàm răng khẽ cắn chặt.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Bùi Cẩm Hồng, mong đợi, lạnh lùng, khẩn trương, ác ý.

Cô ta trong mắt mọi người giống như miếng mồi béo giữa một bầy thú hoang, cơ thể run rẩy như bước đi trên một lớp băng mỏng.

Bùi Cẩm Hồng nghe Lâm Yêm nói, càng run rẩy dữ dội hơn, một lát sau, cô ta bỗng nhiên cắn răng một cái, lao tới ôm chân Đỉnh Gia, môi run lẩy bẩy, tay chỉ vào Lâm Yêm.

"Là cô ta! Cô ta chính là cảnh sát..."

Hai chữ "nội gián" còn chưa kịp nói ra, tiếng súng xé tan màn đêm, chặn hết những lời còn lại của cô vào trong bụng.

Lưu Chí dẫn người phá cửa xông vào, tay cầm một khẩu súng liên thanh bắn tới, tia lửa từ nòng súng phát ra.

Cậu gào lên khàn cả giọng: "Chị Hồng, chạy mau!"

Người đang khống chế nàng bị trúng đạn mà ngã xuống đất, Lâm Yêm lao đến nhặt khẩu súng của người đó, trong lúc hỗn chiến, có người định bắt nàng, nàng đưa tay bắn một phát, trở mình từ dưới đất bật dậy chạy đi.

Ngay khi tiếng súng vang lên, Lão Hổ nhanh tay lẹ mắt đẩy Bùi Cẩm Hồng xuống đất, quay người bắn một loạt đạn.

Người của hộp đêm Hoan Ca đi theo Lưu Chí lảo đảo lùi lại vài bước, ngã ngửa xuống đất.

"Lão gia, đi thôi!" Lâm quản gia đẩy xe lăn vừa đánh vừa lui.

Người của Đỉnh Gia mang tới đều lao về phía Lâm Yêm, cảnh tượng hỗn loạn, khói lửa mù mịt khắp nơi, đạn bắn xuống đất làm bụi bay tung tóe.

Lâm Yêm quyết tâm, cùi chỏ đập vào tên thuộc hạ đang lao về phía nàng, trở tay bắn một phát, trúng vào điểm yếu của một tên nữa, còn chưa kịp thở lấy hơi, lại có ba, năm người nữa xông đến.

Nàng bóp cò súng, chết tiệt, hết đạn rồi, trong lúc khẽ giật mình đã bị người khác nhấn ngã xuống đất.

Lưu Chí quay lại thấy nàng bị bao vây, nhảy lên nóc xe, hét lớn: "Đừng động vào cô ấy, đi chết đi!"

Tiếng súng đạn vang lên, nòng súng phun ra ánh lửa, những người bao vây nàng ngã xuống, máu ấm bắn lên mặt, Lâm Yêm vội vàng đứng dậy, bên tai truyền đến tiếng rít sắc nhọn, đó là tiếng đạn đang xé gió với tốc độ cao.

Tiếng súng bắn tỉa cỡ lớn, nặng trĩu và mạnh mẽ.

"Phập ——"

Đáy mắt Lâm Yêm nở một đóa hoa máu: "Không!!!"

Nàng lảo đảo lao tới, Lưu Chí từ trên nóc xe ngã xuống, giữa ngực có một lỗ lớn, máu tươi tràn ra nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng, khóe miệng từ từ rỉ máu, có lau thế nào cũng không sạch.

Lâm Yêm dùng tay bịt chặt miệng vết thương của cậu, máu đỏ tươi không ngừng tuôn ra, hốc mắt nàng ửng đỏ đầy trách móc, giọng nói hơi nghẹn ngào.

"Không phải đã bảo cậu đi rồi sao, đi càng xa càng tốt, đừng quay lại! Cậu quay lại làm gì? Đi tìm chết à?!"

Trước khi xuất phát, cần phải có người tới cầu Vọng Hải để đánh lạc hướng cảnh sát, Lâm Yêm đã tự ý đề cử cậu, hy vọng cậu rời khỏi nơi đầy rắc rối này, sau đó ra đầu thú với cảnh sát, tranh thủ khoan hồng, sớm ngày trở về nhà.

Ai ngờ cậu nhóc này ngoài miệng thì đồng ý, nhưng lại mang theo người quay lại.

Lâm Yêm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nước mắt rơi xuống.

"Khụ khụ..." Theo tiếng cậu ho khan, khóe môi Lưu Chí lại tràn ra bọt máu, giữa ngực liên tục tuôn ra chất lỏng màu đỏ thấm ướt ống tay áo của nàng, nhuộm đỏ cả một mảnh đất dưới người.

Cậu cố hết sức giơ tay lên, như muốn chạm vào mặt của nàng, khẽ mỉm cười: "Tôi... Tôi vẫn chưa biết... chị... chị tên gì?"

"Tôi... tôi tên là..." Lâm Yêm vùi đầu nghẹn ngào, muốn nắm lấy bàn tay dừng lại giữa không trung của cậu, cuối cùng lại rơi vào khoảng không.

Nàng còn chưa kịp nói ra danh tính của mình, Lưu Chí đã mỉm cười ra đi.

Lâm Yêm nhẹ nhàng khép mắt cậu lại, khóe mắt cậu khẽ chảy ra một dòng nước trong suốt.

Tôi tên là Lâm Yêm, rất vui được quen biết cậu

Cậu yên tâm, thù này tôi nhất định sẽ báo, ba mẹ cậu cứ để tôi thay cậu chăm sóc.

Nàng thầm mặc niệm trong lòng, cắn răng đứng dậy, nhặt khẩu súng của Lưu Chí lên, định đi tìm tên bắn tỉa.

"Nằm xuống!" Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một viên đạn nữa xé gió lao tới, không biết là ai đẩy mạnh nàng một cái, Lâm Yêm loạng choạng, đạn bắn trúng ngay chỗ nàng vừa đứng.

Lâm Hựu Nguyên vốn đã khó di chuyển, một đẩy vừa rồi cũng khiến bản thân mất trọng tâm, cả người cả xe lăn đều ngã nhào xuống đất.

Lâm quản gia bị cuốn vào trận chiến bên trong, không kịp quay lại chăm sóc ông.

Lâm Yêm vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy ông cứu mình, đôi mắt lóe lên sự ngạc nhiên, cổ họng khẽ động, chữ "Ba" còn chưa kịp thốt ra, đã bị người ta bóp cổ, dí súng vào thái dương kéo lên.

Chỉ trong chớp mắt, vì sự xuất hiện của vũ khí hạng nặng, tình thế đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Lưu Chí mang tới chỉ có rải rác vài người, rất nhanh đã bị gϊếŧ sạch, mà người của Lâm Hựu Nguyên bên này dưới sự trấn áp của súng bắn tỉa, không chết thì cũng bị thương.

Sức lực hiện tại của bọn họ hoàn toàn không đủ để thoát khỏi vòng vây, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng.

Hai tiếng trước, Hồ Sâm Cát nhận được lệnh mới, tạm hoãn tốc độ hành động, phân bố một số người đi đến đảo Vân Trung.

Trong xe chỉ huy cũng diễn ra cuộc tranh luận gay gắt.

Phùng Kiến Quốc văng nước bọt ra khắp nơi: "Tôi không đồng ý, tại sao phải tạm hoãn hành động, lúc này phải yêu cầu lực lượng quân đội vũ trang đến chi viện mới đúng."

Triệu Tuấn Phong đương nhiên không thể nói với ông về sự tồn tại của đảo Vân Trung, cũng như Phùng Kiến Quốc không thể nói với ông về sự tồn tại của "cây đinh (nội ứng)."

Triệu Tuấn Phong nhíu mày nói: "Chỉ là tạm hoãn, không phải dừng hành động, chúng ta bao vây bên ngoài, bọn chúng có mọc cánh cũng không bay được, kết quả vẫn như vậy."

Đương nhiên không giống nhau!

Kéo dài thêm một phút, nội ứng bên trong càng thêm nguy hiểm.

Phùng Kiến Quốc suýt chút nữa thì chửi ầm lên, mặt ông đỏ bừng, một lúc lâu sau mới nuốt xuống lại những lời định nói.

Ông cầm cốc trà lên, mở nắp ra uống một ngụm lớn trà lạnh cho nguôi giận, Triệu Tuấn Phong khó hiểu nhìn ông một cái.

"Chẳng lẽ trong cảng công nghiệp Trung Cảnh có ai khiến cậu không thể chờ đợi được sao?"

Vừa nói ra câu này, các lãnh đạo khác đều đồng loạt nhìn qua.

Phùng Kiến Quốc đặt cốc trà xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, ngồi phịch xuống ghế.

"Tôi là người tiếp quản, mọi việc đều nghe theo sắp xếp của Triệu sở, dù sao ngài mới là tổng chỉ huy mà phải không?"

Đỉnh Gia đoán không sai, Triệu Tuấn Phong vốn bản tính đa nghi, nếu đã biết về sự tồn tại của đảo Vân Trung, dù địa điểm giao dịch thực sự là ở cảng công nghiệp Trung Cảnh, ông cũng sẽ không yên lặng đứng ngoài quan sát, nhất định sẽ cử người đi thăm dò, sự chậm trễ này chính là thời gian mà Đỉnh Gia cần.

Đội trinh sát hình sự thành phố, đội phòng chống ma túy đã bị điều đi, phân nửa lực lượng đội kiểm soát ma túy của sở tỉnh và cảnh sát đặc nhiệm được bố trí đến đảo Vân Trung, số còn lại không đáng lo ngại, lúc này thật sự không có ai đến cứu bọn họ.

Đỉnh Gia nhếch môi cười: "Lâm Hựu Nguyên, ông cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay đúng không."

Đỉnh Gia cũng không vội gϊếŧ bọn họ, thưởng thức cảnh tượng con người giãy giụa trước cái chết là một trong những thú vui lớn nhất của ông ta.

"Khụ khụ..." Lâm Hựu Nguyên ho khan hai tiếng, tinh thần gắng gượng chống đỡ từ ban đầu của ông cũng gần cạn kiệt.

Ông giơ tay lên lau khóe miệng, toàn bộ đều là máu.

Lâm Yêm cũng kinh ngạc, cổ họng khẽ động: "Ông..."

Lời còn chưa kịp nói hết, đã bị người khác kịch liệt cắt ngang.

"Đừng ở đó phí lời, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, tôi ghét nhất chính là loại người như ông, gϊếŧ người mà còn lằng nhà lằng nhằng kéo người khác xuống nước, bao lâu rồi mà vẫn không thay đổi."

Lâm Hựu Nguyên hung hăng chửi mắng, đầu cũng không ngoảnh lại nhìn về phía Lâm Yêm, như thể nàng chỉ là một người qua đường không quan trọng.

"Bao lâu rồi mà cái tính cứng đầu đó vẫn không thay đổi." Khố Ba đỡ Đỉnh Gia, bước khập khiễng đến bên cạnh Lâm Hựu Nguyên, dùng cây gậy gỗ chọc vào mặt ông, trong mắt lóe lên một tia thương hại.

"Sắp chết tới nơi mà còn muốn phô trương thanh thế."

Lâm quản gia thoát khỏi vòng vây của kẻ địch, vừa định xông tới, súng trong tay Đỉnh Gia đã chĩa vào đầu Lâm Hựu Nguyên.

"Tốt nhất là đừng manh động, cái mạng của chủ nhân ông đang nằm trong tay tôi."

Lâm quản gia nghiến răng dừng bước, bị một tên dùng báng súng đánh vào chân sau, hai gối quỳ xuống, mấy khẩu súng đồng loạt hướng vào người.

"Ân oán giữa hai chúng ta, không liên quan đến người khác, Lâm Giác Thủy, người anh muốn gϊếŧ vẫn luôn là tôi đúng không?"

Đỉnh Gia họ Lâm?

Ánh mắt Lâm Yêm bỗng nhiên khϊếp sợ mà nhìn sang ông.

Người được gọi là Lâm Giác Thủy cười lớn hai tiếng, cây gậy đập thẳng vào mặt Lâm Hựu Nguyên, mỗi nếp nhăn trên mặt đều ẩn chứa ác độc và âm hiểm.

"Lâm Giác Thủy? Lâm Giác Thủy là ai? Chẳng phải đã chết rồi sao?"

Lâm Hựu Nguyên đi lại khó khăn, chỉ dựa vào sức mạnh của tay thì không thể nào đứng dậy, cho dù bị ép nằm dưới chân kẻ thù, ánh mắt ông vẫn kiên cường.

Lâm Yêm chưa từng thấy ba mình lộ ra vẻ mặt như vậy, từ trước đến nay ông luôn lạnh lùng, khinh miệt, xảo trá giảo hoạt chỉ mong kiếm lợi.

"Hừ, nếu anh đã không thừa nhận mình họ Lâm, vậy còn quay về làm gì? Tại sao không vứt bỏ chiếc nhẫn ngọc này đi, còn khảm nó lên gậy!"

Lời này ông nói ra vừa nhanh vừa gấp, khó tránh khỏi ho khan mấy tiếng, ánh mắt Lâm Hựu Nguyên như mũi khoan nhìn chằm chằm vào đầu rồng trên cây gậy của Đỉnh Gia.

Trên đó có khảm một viên ngọc lục bảo, Lâm Yêm trước đây cũng từng để ý, nhưng không ngờ rằng nó cùng chất liệu với chiếc nhẫn trên tay của ba mình?

Nàng lảo đảo lùi về sau một bước, dường như không dám tin vào cái hiện thực này.

"Im miệng!" Lần này Lâm Hựu Nguyên đã chọc ông ta giận tím mặt, vốn định cầm gậy đánh nhưng thoáng thấy chiếc nhẫn phía trên, trong lúc nóng vội đã nổi trận lôi đình, mặt cũng méo xẹo.

"Gϊếŧ ông ta mau!"

Khố Ba nạp đạn chuẩn bị bóp cò, Lâm Hựu Nguyên bỗng vươn tay: "Khoan đã! Dù sao chúng ta cũng là anh em, đến nước này rồi tôi không còn lời nào để nói."

"Nhưng ——" Ông khẽ nhìn sang Lâm Yêm, rồi không chút biểu cảm di chuyển ánh mắt nhìn về phía anh trai mình.

"Có thể chết trong tay anh cũng không tệ, anh tự tay tiễn tôi lên đường đi, người khác..."

Lâm Hựu Nguyên hơi dừng lại, chậm rãi nói.

"Tôi không cam tâm."

Ông nói rồi từ từ nhắm mắt lại, làm ra vẻ sẵn sàng đón nhận cái chết.

Lâm Yêm bắt đầu giãy giụa, Lâm quản gia quỳ bên cạnh nàng, nắm chặt góc áo, ra hiệu nàng không được lên tiếng.

Khóe mắt Lâm Giác Thủy co giật, nhìn ông nằm rạp trên đất, ba mươi năm thoáng chốc trôi qua, Lâm Hựu Nguyên đã già, lông mày đều bạc trắng, chàng thiếu niên kiêu ngạo hăng hái năm xưa gần như biến thành một kẻ tàn phế.

Đỉnh Gia cầm súng, nòng súng đen ngòm chĩa vào ông, hơi chút run rẩy.

Khố Ba nhỏ giọng nhắc nhở nhỏ: "Đỉnh Gia, chúng ta không còn nhiều thời gian, không thể chậm trễ nữa."

Giống như bị một lời cảnh tỉnh, cái tên "Đỉnh Gia" kéo ông ta trở lại thực tại lạnh lẽo.

Ba mươi năm trước Lâm Hựu Nguyên đã làm gì, cấu kết với người khác mưu hại ông ta như thế nào, biến ông thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ như bây giờ?

Thù mới hận cũ cùng lúc trào dâng trong lòng, Lâm Giác Thủy ném cây gậy đi, khập khiễng bước tới, túm cổ áo ông lên, khẩu súng nhắm thẳng vào thái dương của Lâm Hựu Nguyên, thở hổn hển.

"Được, vậy để tôi... tiễn cậu lên đường!"

Trong mắt ông ta bùng lên một sự hận thù, ngón tay nhẹ nhàng bóp cò, Lâm Hựu Nguyên khẽ cong môi cười, trong tích tắc, tay phải của ông nhanh chóng rút ra từ trong túi khẩu súng đã chuẩn bị sẵn, lợi dụng khoảng cách hai người gần nhau, chĩa thẳng vào tim của ông ta.

Khoảng cách này muốn tránh cũng không kịp nữa.

Lâm Yêm mắt đỏ hoe, vùng vẫy lao tới: "Không được!"

Lời còn chưa dứt, Khố Ba đã nhanh hơn một bước phát giác được động tác của Lâm Hựu Nguyên, nâng tay một viên bắn vào giữa vai ông.

Ông lão vốn đã bệnh tật trầm trọng, phát súng này xem như đã lấy đi nửa cái mạng của ông, Lâm Hựu Nguyên ngã nhào ra đất, phun ra một ngụm máu, phía dưới chiếc áo vest cũng từ từ rỉ ra một dòng máu đỏ.

Hai mắt Lâm quản gia mở to như muốn nứt, đẩy mấy khẩu súng đang chĩa vào mình ra rồi lao tới, có người sau lưng nổ súng, bắn trúng một chân của ông, ông ta vẫn kiên trì từng bước bò tới.

"Lão gia!"

Lâm Hựu Nguyên ho khan, khóe miệng tràn ra lượng lớn máu đỏ tươi, ông ngước mắt nhìn về phía Lâm Yêm, ngón tay nhấc lên rồi nhanh chóng rụt lại, thở dốc dữ dội.

Biến cố đến quá đột ngột, lập trường của Lâm Hựu Nguyên cũng chuyển biến quá nhanh, ông rốt cuộc là chính hay tà, nàng còn chưa kịp hiểu rõ, đã phải trơ mắt nhìn ông ông ngã xuống trước mặt mình, toàn thân đẫm máu.

Ký ức từng chuyện hiện lên trong đầu.

Nàng vì khát khao sự quan tâm của ba mà trong mùa đông lạnh giá đã chạy ra đứng dưới vòi nước tắm, nhưng dù bị ốm ông cũng không thèm để ý.

Ông dung túng Lâm Thành nhiều lần bắt nạt nàng, lúc nàng còn nhỏ ông chưa từng quan tâm đến, thậm chí còn gửi nàng ở nhờ nhà Lâm Khả.

Nàng mang bài kiểm tra đạt điểm tuyệt đối về nhà, Lâm Hựu Nguyên cũng không thèm liếc nhìn một cái, coi như giấy bỏ mà ném vào thùng rác.

Vì thế mà nàng không còn thích học nữa, nếu làm một đứa con ngoan trò giỏi không thể thu hút sự chú ý của ba, thì không bằng làm một đứa trẻ hư hỏng quậy phá, chỉ có khi ông nổi giận, thậm chí là phạt nàng, Lâm Yêm mới có một chút cảm giác rằng ông còn quan tâm đến mình.

Nhưng cảm giác đó cuối cùng vẫn chỉ là ảo giác thôi.

Nếu ông thật sự quan tâm, sẽ không mắng nàng, không đánh nàng, không bỏ mặc, cũng không đuổi nàng ra khỏi nhà.

Lâm Yêm từ trong một môi trường dị thường và bức bối như vậy mà lớn lên, cho đến tận bây giờ.

Nàng nhìn ánh mắt Lâm Hựu Nguyên hướng về phía mình có một chút dịu dàng, ông thật sự đang muốn vươn tay tới gần mình.

Lâm Yêm vừa ngỡ ngàng vừa vui mừng, đáy mắt trào dâng nước mắt.

Chỉ một khoảnh khắc như vậy, trong con ngươi của Lâm Hựu Nguyên phản chiếu con dao từ phía sau lưng nàng.

Ánh sáng sắc nhọn càng ngày càng lớn, Lâm Yêm hoàn toàn không hay biết.

Ngày hôm đó xảy ra rất nhiều chuyện, bao gồm cả việc nàng gặp lại Tống Dư Hàng, Lão Hổ chết dưới tay nàng, Tống Dư Hàng thì xử lí Khố Ba, Đỉnh Gia bị bắt, băng nhóm tội phạm tầm cỡ xuyên quốc gia bị triệt phá, nàng có thể trở lại cuộc sống bình thường dưới ánh mặt trời một lần nữa.

Nhưng mãi đến sau này, rất nhiều lần Lâm Yêm hồi tưởng lại ngày hôm nay, ấn tượng sâu nhất và làm nàng day dứt nhất vẫn là khoảnh khắc này.

Lâm Hựu Nguyên, một ông lão tàn phế hai chân, gần bảy mươi tuổi mắc bệnh nan y, trên vai còn găm một mảnh đạn. Ngay lúc lưng nàng tiếp xúc với lưỡi dao của kẻ địch, không biết lấy sức lực từ đâu ra, vậy mà ông thực sự chỉ dựa vào cánh tay gầy guộc như que củi bò dậy, bất ngờ nâng cả người lên lao về phía nàng, mạnh mẽ kéo nàng vào trong l*иg ngực của mình.

"Cẩn thận!"

Đó là phản xạ bản năng của một người cha khi thấy con gái mình gặp nguy hiểm, cũng chính vì phản ứng này khiến ông phun ra một ngụm máu lớn, máu tươi nóng ấm bắn lên mặt Lâm Yêm, con dao kia cắm sâu vào ngực ông.

Lâm Yêm chưa từng nghĩ rằng, nàng sống ba mươi hai năm trên đời, Lâm Hựu Nguyên chưa từng ôm nàng, lần đầu tiên hai người ôm nhau lại trong tình cảnh như vậy.

Nàng cái gì cũng quên sạch.

Bản năng sinh tồn.

Kỹ năng chiến đấu.

Kỹ năng sơ cứu.

...

Cũng mất đi khả năng bình tĩnh suy nghĩ của một đặc vụ ngầm xuất sắc.

Đầu óc nàng trống rỗng, quên mất nên phải hành động như thế nào.

Những tiếng súng kia dường như đều cách xa nàng, thế giới của nàng chỉ còn lại một màu máu.

Mà dòng máu này bắt nguồn từ ba của mình.

Bên ngoài truyền đến tiếng súng dày đặc, viện binh đã đến. Khố Ba vứt khẩu súng trường cồng kềnh, rút khẩu súng ngắn từ sau thắt lưng, bảo vệ Đỉnh Gia chạy nhanh ra ngoài.

"Rút lui, đến đảo Vân Trung!"

Nhìn thấy bọn chúng sắp xông khỏi cổng, Lâm Hựu Nguyên đẩy nàng ra, giọng nói đứt quãng.

"Đồ... đồ vô dụng! Đứng ngẩn ra làm gì... Đi... Đuổi theo mau!"

Ông gấp gáp đến mức bắt đầu ho dữ dội, mỗi lần dây thanh quản rung lên, máu từ khóe miệng càng trào ra nhiều hơn.

Lâm Yêm ôm ông, mắt đỏ hoe gào lên: "Không, con không đi! Con đưa ba đến bệnh viện! Đến bệnh viện!"

Lâm Hựu Nguyên run rẩy đưa tay sờ về phía mặt nàng, Lâm Yêm cứ nghĩ ông muốn vuốt ve mình, ai ngờ ông lại tát mạnh nàng một cái, đầu nàng lệch qua một bên, màng nhĩ vang ong ong.

Lâm Hựu Nguyên nghiến răng: "Đồ hỗn láo! Ông ta đã lấy đi... là công sức nửa đời của tao... Mày nhất định phải... phải đòi lại cho tao..."

"Còn nữa... Mày thử nhìn xem cái sân đầy người này..."

Lâm Yêm nhìn thoáng qua, thấy trên mặt đất ngổn ngang xác chết, Lưu Chí nằm bên cạnh xe, người của hộp đêm Hoan Ca đến cứu nàng, còn có người của Lâm Hựu Nguyên.

"Đều vì mày mà chết!!!"

Ông gắng sức ngồi dậy, dùng chút sức lực cuối cùng gầm lên, tơ máu trong mắt tràn đầy khϊếp sợ.

Toàn thân Lâm Yêm như rơi vào hố băng: "Không... Không..."

"Cút!" Lâm Hựu Nguyên nghiến răng phun ra một chữ, hơi thở nặng nề như kéo ống bễ, sắc mặt tái nhợt, cái chết đã rất gần kề.

Ông không muốn Lâm Yêm nhìn thấy dáng vẻ này của mình, dốc hết sức lực cuối cùng chống cự nàng tiếp cận.

"Hôm nay Đỉnh Gia không chết, Lâm gia sẽ không có Lâm Yêm, sau này đến ngày lễ tết cũng không cần mày về thắp hương, coi như tao..."

"Không có đứa con gái này."

Không hổ là ba của nàng, hiểu rõ nàng như lòng bàn tay, đến lúc này mà vẫn còn chơi trò tâm lý.

Ông biết Lâm Yêm có lòng tự trọng rất cao, tính cách kiêu ngạo, không chịu được kích động, nên liền dùng những lời cay nghiệt nhất.

Lâm Yêm quả nhiên nắm chặt tay, phủi đất đứng bật dậy, lau sạch ánh nước trong mắt, nhặt một khẩu súng từ dưới đất lên, đằng đằng sát khí lao ra cửa.

Nàng còn chưa kịp đến cửa, Lâm quản gia đang nằm dưới đất đột nhiên bộc phát, mặc kệ mình đang bị thương nặng mà lao đến bám chặt chân Đỉnh Gia vừa đi ngang qua, trong miệng hô lớn.

"Tiểu thư, nhanh, báo thù cho lão gia!"

Lời nói vừa dứt, Khố Ba bắn một phát vào trán ông, Lâm quản gia tê liệt ngã xuống đất, trên trán sáng như tuyết thủng một lỗ trào ra toàn máu tươi, chết không nhắm mắt.

"Đền mạng cho tôi!" Lâm Yêm mắt đỏ ngầu, chộp lấy khẩu súng trường quét một tràng bắn phá.

Đạn bắn vào cánh cửa sắt, leng keng mấy tiếng, bắn ra tia lửa.

Lâm Yêm đuổi theo ra ngoài, chỉ thấy Khố Ba đưa Đỉnh Gia vào xe, mình ngồi vào ghế phụ, nhanh chóng phóng đi.

Nàng đuổi theo muốn bắn nổ lốp xe của bọn họ, Lão Hổ từ hàng ghế sau quay đầu giơ khẩu AK lên, họng súng toát ra tia lửa.

Lâm Yêm buộc phải tránh đạn, chỉ trong chớp mắt như thế, chiếc xe địa hình đã chạy ra khỏi tầm bắn.

Nhìn nàng chạy ra ngoài, Lâm Hựu Nguyên nở một nụ cười thanh thản, dùng tay trái còn cử động được chạm đến khẩu súng lục rơi trên đất, run rẩy giơ lên, nhắm vào thái dương.

Sớm muộn gì cũng chết, ông không muốn chết trong bệnh viện, cũng không muốn chết trong tay kẻ thù, tự mình dùng khẩu súng này kết liễu sinh mạng, xem như là chuộc lỗi cho những việc đã làm trong quá khứ.

Tiếc nuối duy nhất chính là, chưa kịp chính miệng nói với nàng: Yêm Yêm, ba yêu con.

Nhấm nháp câu nói này, khóe môi Lâm Hựu Nguyên nở một nụ cười, nhẹ nhàng bóp cò.

Tiếng súng xé tan màn đêm.

Lâm Yêm đang trên đường truy đuổi đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về khoảng sân, rồi lại nhào trở về, vừa khóc vừa gào.

"Ba!!!"



"Đỉnh Gia, bọn chúng đuổi tới rồi!" Lão Hổ quay đầu nhìn lại, mấy chiếc xe cảnh sát đuổi sát phía sau, hắn vừa bắn vừa nói.

Ngồi trong xe rung lắc dữ dội vì tốc độ cao, Lâm Giác Thủy mặt vẫn trấn tĩnh như núi.

"Không vội, sẽ có người thay ta ngăn bọn chúng."

"Đội trưởng, các đơn vị khác chưa đến, chúng ta vẫn đuổi theo sao?" Tiếng súng nổ đinh tai nhức óc, người lái xe lớn tiếng nói chuyện, vừa dứt lời xong đột nhiên cúi đầu, một viên đạn xuyên thủng kính chắn gió trước, sượt qua da đầu bay qua.

Tiết Nhuệ nổ súng bắn trả: "Đuổi theo! Nhất định phải ngăn bọn chúng lại trước khi lên thuyền!"



Lâm Yêm chạy vào sân, quỳ xuống trước thi thể của Lâm Hựu Nguyên, run rẩy nâng mặt ông lên: "Ba... Ba... Ba nói gì đi..."

Đáp lại nàng là tiếng bước chân lạo xạo, cổng sân khép lại.

Lâm Yêm cầm súng quay đầu, bất chợt sững sờ, tay bắt đầu phát run.

Lâm Khả mặc áo khoác dài, đeo kính gọng vàng thanh lịch, trong tay cầm khẩu súng bắn tỉa dài, họng súng chống xuống đất, ánh mắt dịu dàng ôn hòa, đưa tay về phía nàng.

"Yêm Yêm, lại đây với anh, anh dẫn em đi, bây giờ không ai có thể ngăn chúng ta bên nhau nữa."

Lâm Yêm lùi về sau một bước, trong mắt vẫn còn tơ máu chưa tản đi, trông cực kỳ lạnh lùng.

"Anh vẫn luôn ở đây?"

Lâm Khả gật đầu: "Đúng."

"Lưu Chí là do anh gϊếŧ?"

"Lưu Chí? Đó là ai?"

Lâm Yêm cắn răng, trong mắt bừng lên sự phẫn hận.

Ánh mắt Lâm Khả chuyển đến thi thể mặc áo sơ mi trắng bên cạnh.

"Ồ, là tên này à, gϊếŧ thì gϊếŧ thôi, chỉ là một tên lính quèn, hơn nữa, cũng có ý đồ xấu với em không phải sao?"

Đáy mắt Lâm Yêm lập tức tràn ngập nước: "Cậu ấy là bạn của tôi, không phải thuộc hạ!"

Lâm Khả cười khẩy một tiếng, đeo súng lên vai, kiên quyết tiến lên phía trước một bước, đưa tay về phía nàng.

"Được rồi, chuyện đó không quan trọng, nghe lời anh, đi cùng anh đi."

Hắn từng bước tới gần, Lâm Yêm một mực lui lại phía sau, mãi cho đến khi sau lưng đυ.ng vào chiếc xe tải bỏ hoang trong sân, không thể lùi được nữa.

"Anh đã luôn ở đây, tại sao..." Lâm Yêm nghiến răng nghiến lợi, đau đớn tột cùng.

"Lại trơ mắt nhìn..."

Lâm Hựu Nguyên đến bước đường cùng, rốt cuộc phải nổ súng tự sát.

"Đó rõ ràng cũng là chú ruột của anh không phải sao?"

Lâm Khả đá thi thể của Lâm Hựu Nguyên nằm giữa đường văng ra xa, khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc.

"Chính là vị doanh nhân được người ngoài ca tụng nhân đức, người cha tốt, người chú tốt..."

Hắn gằn mạnh từng chữ.

"Em có biết ông ta mới chính là hung thủ khiến gia đình anh tan nhà nát cửa, còn gian díu với mẹ anh, khiến anh trở thành trò cười cho thiên hạ, thành một đứa con hoang!"

"Anh câm miệng! Đừng chạm vào ông ấy!" Nhìn động tác của hắn, từng câu từng chữ như dao đâm vào tim, Lâm Yêm bốc lên cơn giận cuồn cuộn, không chút nghĩ ngợi nắm chặt tay lao đến.

Điều làm nàng không ngờ tới chính là, trong ấn tượng của nàng, người từ trước đến nay luôn nho nhã lịch sự chưa từng học võ, nhiều nhất chỉ là thỉnh thoảng đi tập thể hình, thế mà lại có sức mạnh lớn như vậy.

Cú đấm của Lâm Yêm góc độ xảo trá tinh quái, cơ hồ là dùng hết sức lực, người không có bất kỳ nền tảng võ thuật nào không thể tránh nổi.

Lâm Khả không chỉ tránh được, còn vặn tay nàng xuống, tay phải như gọng kìm khóa chặt cánh tay nàng, một thế bắt chuẩn đẩy nàng lùi lại.

"Rầm" một tiếng, lưng Lâm Yêm đập vào thùng xe, hoa mắt chóng mặt một trận.

Lâm Khả lắc vai nàng hét lên: "Ông ta đã gϊếŧ ba của anh, nếu không phải vì ông ta thì sao anh lại trở thành cô nhi, Lâm Yêm, em nghĩ kỹ lại đi, nếu ông ta không cấu kết với mẹ anh, tại sao phải đưa em đến nhà anh, mẹ anh tại sao lại đối xử tốt với em như vậy, cái gì ngon, cái gì đẹp đều nghĩ đến em đầu tiên, đối xử với anh cũng không tốt như vậy!"

"Anh nói bậy!" Lâm Yếm vừa khóc vừa gào: "Anh tính cái gì mà cô nhi, anh sinh ra và lớn lên ở nhà họ Lâm, tiêu tiền của nhà họ Lâm, hưởng sự quan tâm và yêu thương của mẹ, anh đã từng lang thang ngoài đường chưa? Đã từng nhặt rác ăn chưa? Đã từng giành thức ăn từ miệng chó dữ chưa?"

"Anh hoàn toàn không có, thế quái nào lại xem là cô nhi! Thím đối xử tốt với tôi, chẳng phải vì thương xót tôi từ nhỏ đã lang thang bên ngoài sao? Anh dựa vào cái gì mà dùng sự phỏng đoán của mình để phủ nhận cuộc đời của người khác? Đó là mẹ ruột của anh, chú ruột của anh mà!"

Lúc này, Lâm Khả giống như phát điên, hoàn toàn thay đổi.

Lâm Yêm mới ngỡ ngàng nhận ra, hóa ra mình chưa bao giờ thực sự hiểu về hắn, trong ký ức của nàng, vẻn vẹn chỉ là chàng thiếu niên nho nhã, yên tĩnh và ôn hòa.

Lâm Khả trước mắt là ác quỷ, là cầm thú, hắn tự tay tạo ra cuộc tàn sát này, lắc vai nàng hét lên điên cuồng, bôi nhọ gia đình mình, cố gắng khiến nàng chấp nhận những lý lẽ sai trái của hắn.

"Đúng, là mẹ ruột, nhưng em có biết bà ta đối xử với anh thế nào không?" Lâm Khả nói đến đây, ánh mắt đầy hận thù, hốc mắt cũng hơi ửng đỏ.

"Cuộc sống của anh giống như một cỗ máy hoàn thành từng bước, mỗi linh kiện đều được sắp xếp rõ ràng."

"Bao nhiêu tuổi học đi, không bao giờ được khóc, nhưng khi cần cười là phải cười, không có đồ chơi, chỉ có sách vở, kiểm tra phải đạt điểm tối đa, kém 0,5 điểm về nhà sẽ không có cơm ăn, làm sai việc sẽ luôn bị phê bình, làm đúng lại không được khen."

"Những cậu bé khác có thể chạy nhảy vui đùa, anh thì không, anh phải ngồi ở nhà học, học xong còn phải học nhạc, nhảy, mỹ thuật, đàn piano, thư pháp, toán nâng cao..."

"Chỉ có em, Lâm Yêm, Yêm Yêm..." Hắn như một gã điên nâng mặt nàng lên, ánh mắt lóe lên sự hưng phấn.

"Em không giống, em bay bổng nhảy múa, tự do thoải mái, hóa ra cuộc sống còn có thể vui vẻ sung sướиɠ như em, em chính là tất cả của anh, là ánh sáng của anh."

Hắn nói rồi ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, lau đi giọt nước ở khóe mắt nàng, dù dung mạo có thay đổi một chút, nhưng nàng vẫn xinh đẹp, khiến hắn mê mẩn.

Cổ họng Lâm Khả khẽ nhúc nhích, ngay lúc muốn ôm nàng vào lòng, trên mặt đất xuất hiện một cái bóng.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, người lẽ ra đang nằm trong bệnh viện lại từ trên trời giáng xuống, tay cầm một cái xô sắt không biết nhặt từ đâu, úp chặt lên đầu hắn.

Lâm Khả trước mắt tối đen, bị đánh liên tục.

Tống Dư Hàng đánh trúng chỗ hiểm, vừa đánh vừa nghiến răng nghiến lợi, đánh hắn liên tục lùi lại phía sau, phịch một tiếng quỳ xuống đất.

"Anh đúng là ghê tởm, lại dám tơ tưởng đến em họ mình, đừng có động vào vợ tôi!"

Tống Dư Hàng lắc đôi tay có chút đau nhức, quay người kéo nàng: "Chúng ta đi thôi."

Lâm Yêm ngẩn ngơ nhìn cô, một lát sau, khóe miệng cong lên một nụ cười.

"Sao chị lại đến đây?"

Tống Dư Hàng kéo nàng chạy: "Đến đưa em về nhà."

Lúc đi ngang qua thi thể của Lâm Hựu Nguyên, cô liếc nhìn một cái, ánh mắt nặng trĩu, nắm tay Lâm Yêm chặt hơn một chút.

"Xin lỗi, chị đến muộn rồi."

"Đúng là hơi muộn, nhưng mà..." Lâm Yêm nhìn bóng lưng của cô, trên người cũng bị thương, một mình một người vào hang hùm miệng cọp, từ Giang đến đây chắc không dễ dàng gì.

Lòng nàng mềm nhũn, vừa rồi một mình còn có thể giả vờ mạnh mẽ, bây giờ nhìn thấy cô lập tức hốc mắt nóng lên, mũi cay cay, nước mắt lăn dài.

"Có thể đến là tốt rồi."

Tống Dư Hàng bảo vệ nàng đẩy cửa sân ra, vừa ló đầu ra, một loạt đạn bắn tới.

"Nằm xuống!" Cô ôm nàng lăn sang một bên, tia lửa bắn lên khung cửa kêu loảng xoảng.

Mẹ kiếp, ngoài cửa cũng có người của Lâm Khả, khoảng sân này đã bị bao vây rồi.

Tống Dư Hàng kéo nàng lùi lại phía sau, trong sân trống trải, Lâm Khả có súng trường cỡ lớn, cô lại tay không tấc sắt, thực sự không tiện chiến đấu.

Cô phải tìm một nơi ẩn nấp trước, giấu Lâm Yêm đi mới có thể thuận tay đánh với hắn.

Tống Dư Hàng nhanh chóng nhìn quanh sân, nhìn chăm chú vào nhà kho ở sâu phía trong, kéo nàng chạy tới đó.

Lâm Khả khó khăn lắm mới gỡ được cái thùng sắt trên đầu xuống, chặn đường bọn họ.

"Đến thật đúng lúc, vừa hay có thể gϊếŧ cùng một lúc."

Họng súng đen ngòm chĩa vào họ, Tống Dư Hàng không chút sợ hãi, nâng cằm Lâm Yêm lên, khıêυ khí©h nhìn hắn một cái, sau đó mạnh mẽ hôn xuống, làm việc mình muốn làm.

Lâm Yêm sững sờ mở to mắt, đẩy vai cô ra.

"Uhm... sắp chết đến nơi còn..."

Tống Dư Hàng nắm chặt tay nàng, hôn nàng càng sâu hơn, nụ hôn lãng mạn đẫm máu.

"Thì sao chứ?" Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, giọng cô khàn khàn lại mơ hồ không rõ ràng.

"Dù có chết, chị cũng muốn chết cùng em."

Nếu là người khác, cô sẽ không bao giờ dám làm như vậy trước mặt kẻ địch, nhưng người này chính là Lâm Khả.

Sự chiếm hữu biếи ŧɦái và bệnh hoạn của hắn khiến cho hắn không dám nổ súng ở khoảng cách gần như vậy, lòng tự trọng mạnh mẽ khiến hắn nảy sinh ham muốn nhất định phải đánh bại Tống Dư Hàng, thỏa mãn du͙© vọиɠ tự tay gϊếŧ cô, để Lâm Yêm hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn xem cuối cùng ai mới là chiến thắng.

Tống Dư Hàng có thể nghĩ đến việc này, Lâm Yêm sao có thể không biết được, đầu ngón tay mảnh mai ôm lấy cổ cô, nhón chân nhẹ nhàng tiến lên, nhiệt tình đáp lại cô.

Tống Dư Hàng nhận được phản hồi, trong lòng cô dậy lên ngọn lửa, nếu không có kẻ địch bên cạnh, phải phân tâm để ý đến hắn, cô gần như muốn kéo người lên giường hung hăng muốn nàng ngay bây giờ.

Cô thực sự rất muốn, thật sự, nằm mơ cũng nhớ, đến mức hai mắt lệ nóng doanh tròng.

Nhưng mà, đây cũng là lúc giải quyết cái tên Lâm Khả phiền phức này.

Tống Dư Hàng buông nàng ra, liếʍ môi giống như đang tận hưởng, ánh mắt lại tràn đầy thách thức nhìn Lâm Khả, hơi nhếch cằm lên.

"Thế nào, muốn đấu tay đôi không?"

Đám thuộc hạ của hắn ùn ùn chạy vào sân, bao vây xung quanh hai người.

Lâm Khả bị cảnh tượng vừa rồi chọc tức đến mức cả người run rẩy, cười khẽ một tiếng, rồi tiếng cười ngày càng lớn, giọng nói chói tai, nghiền nát sự hận thù tràn đầy trong ngực, khiến người khác rùng mình.

"Được, đấu tay đôi, tất cả tránh ra!"

Đám thuộc hạ hơi chút do dự, thoáng nhường ra một con đường.

Tống Dư Hàng định tiến lên, bị nàng nhẹ nhàng kéo góc áo.

Lâm Yêm bước lên trước người cô, trải qua sự tôi luyện bằng máu và nước mắt, đôi mắt nàng càng sáng rực và tĩnh lặng, cũng không biết vì sao, rõ ràng vừa rồi còn cực độ bi thương, nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy cô, Lâm Yêm cảm thấy, trái tim khuyết mất một góc của mình đã được lấp đầy.

Sự xuất hiện của cô như một liều thuốc trợ tim, nàng cảm thấy mình có thể nói chuyện, có thể động não suy nghĩ vấn đề, cũng có khả năng đánh một trận với hắn.

Nếu sớm muộn gì cũng có ngày này, nàng hy vọng tự tay mình sẽ kết thúc tất cả.



Ed: Doris

Mỗ: 🥹

[ to be continued ]