Chương 123: Tra Tấn

"Nói mau, vật đó giấu ở đâu rồi?" Lâm Yêm nắm cổ áo cô hung hăng gào lên.

Tống Dư Hàng bị nàng làm cho choáng váng, gương mặt này rõ ràng rất quen thuộc, rất mê hoặc, nhưng cũng làm cô cảm thấy rét lạnh vô cùng.

Cô nhẹ nhàng nhếch môi mỉm cười, ánh mắt sáng như sao trời: "Đến đây, tôi... Tôi nói cho cô biết."

Ngay lúc Lâm Yêm cúi xuống, người kia phỉ nhổ một ngụm bọt máu lên mặt nàng.

Nàng khẽ quay đầu đi, nhắm mắt lại, môi run run, nội tâm bi thương không giấu được, nhưng vẻ mặt đó cũng chỉ duy trì trong giây lát, Đỉnh Gia, Lão Hổ, Lưu Chí đều đang nhìn mình, nàng không thể mềm lòng, không thể được.

Mềm lòng sẽ gϊếŧ chết cả nàng và Tống Dư Hàng.

Lâm Yêm đưa tay lên cao, một cái tát giáng xuống: "Mẹ kiếp, đánh cho tôi!"

Một đám người cùng xông lên, tay đấm chân đá nhắm đến Tống Dư Hàng, nàng không đành lòng đứng nhìn, quay đầu đi về phía Đỉnh Gia.

"Đỉnh Gia, không sao chứ, chúng tôi đến trễ rồi."

Suy cho cùng Đỉnh Gia cũng đã lớn tuổi, từ trong đống đổ nát ra ngoài, ngồi nghỉ ngơi một hồi lâu vẫn còn thở hồng hộc, lúc này ông mới hơi nheo mắt lại nhìn nàng, ánh mắt sáng lên như thể một con sư tử ốm yếu đang nhìn con mồi, chỉ cần nàng có bất kỳ cử động nhỏ nào, nó có thể nhảy vọt đến bẻ gãy cổ nàng ngay lập tức.

Lâm Yêm vẫn ung dung bình thản, ông muốn nhìn thì cứ việc nhìn, mặc dù da đầu nàng cũng có chút tê rần, nhất là khi người kia tháo kính râm xuống, vết sẹo trải dài từ đỉnh đầu đến khắp gương mặt, trong mắt cũng có quá nhiều bạch ế, sống mũi bị sụp, vết sẹo trên da đều là dấu tích của một đám cháy, quả thực không thể gọi là con người.

*Bạch ế (Sẹo giác mạc): Màng trắng kết lại như vẩy cá ở tròng mắt, là một vùng tổn thương để lại sẹo trên bề mặt giác mạc của mắt.

Người trước mặt nàng, từ trong ra ngoài chính là một con ác quỷ.

Lâm Yêm biết rất rõ, muốn đối phó với ác quỷ, bản thân cũng phải trở thành ác quỷ.

Đỉnh Gia nhìn ánh mắt gian manh xảo trá của người cô gái trước mặt, không biết trong lòng đang nghĩ gì, khóe môi lại hơi cong lên.

"Sao cô tìm được nơi này?"

"Dưới trướng tôi có một người phụ nữ tên là Trần Phương, là tình nhân của anh Vương, cũng cùng một người..." Lâm Yêm dừng một chút, suýt chút buộc miệng thốt ra từ "đàn ông", rồi lập tức tiếp lời một cách trôi chảy.

"Người nào đó, chính là người trong doanh trại của Đỉnh Gia, lúc chiều anh em chúng tôi nhìn thấy người đó đi ra từ chỗ Trần Phương, sau đó lại thấy cảnh sát mặc thường phục."

"Mấy anh em cảm thấy không ổn, quay về báo cho tôi biết, tôi liền mang người đi theo, thật không ngờ đánh bậy đánh bạ mà lại gặp Đỉnh Gia ở đây."

Câu chuyện được bịa ra không một chút kẽ hở, bất kể là thời gian, nhân vật, quần áo trên người Tống Dư Hàng đều hoàn toàn phù hợp, về phần tên gián điệp kia bị bắt hay là chết trong trận hỗn chiến, đã không ai quan tâm nữa rồi.

Đỉnh Gia nở nụ cười: "Không tệ."

Không biết vì sao, Lâm Yêm luôn có cảm giác ông ta đang nhìn ai đó thông qua mình, cũng chính vì cảm giác này, khiến cô theo bản năng nhận thấy nguy hiểm, mỗi một giây đều không dám buông lỏng cảnh giác.

"Có thể nghe Đỉnh Gia khen ngợi, Cẩm Hồng cầu còn không được, hy vọng sau này có thể chiếu cố tôi nhiều hơn một chút."

Một câu vừa thể hiện lòng trung thành vừa nói lên lòng tham vọng, quả là một người thông minh.

Đỉnh Gia hơi nheo mắt, chống gậy đứng lên, Lâm Yêm đỡ một bên tay của ông, bên tai nghe thấy Lưu Chí đến báo cáo.

"Chị Hồng, cô ta không chịu khai, nếu tiếp tục đánh, chỉ sợ..."

Lâm Yêm nhìn về phía đó, Tống Dư Hàng mình đầy thương tích quỳ rạp trên đất, Lão Hổ dùng cùi chỏ đánh vào đầu cô, Tống Dư Hàng kiệt sức, ngã quỵ xuống đất, cả mũi và miệng đều chảy máu không ngừng, cổ họng ho khan liên tục.

Khoảnh khắc đó, nàng vô cùng muốn lao đến xé nát Lão Hổ ra thành từng mảnh, nhưng nàng không thể.

Lâm Yêm bước đến, đế giày giẫm lên gương mặt cô: "Nói đi, phế vật, làm cảnh sát một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, còn không đến ba nghìn, chỉ cần cô giao ra vật đang giấu trên người, đừng nói ba nghìn, lão nương có thể khiến cô nửa đời sau không phải lo cơm ăn áo mặc."

Đế giày của nàng trộn lẫn mùi bùn và máu, ánh mắt ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống.

Tống Dư Hàng nhếch môi cười, yếu ớt đưa tay chạm vào chân nàng, vết máu lấm tấm dính lên ống quần.

Cô gằn từng chữ: "Tôi có chết... Cũng không nói cho cô biết."

Lão Hổ lau mũi một cái, duỗi tay duỗi chân giãn gân cốt.

"Ông đây đã nếm qua rất nhiều phụ nữ rồi, nhưng chưa từng trải nghiệm hương vị của cảnh sát, để tôi."

Lâm Yêm đột nhiên cắn chặt răng, chân vẫn còn giữ trên đầu cô, nhưng cơ thể không hề nhúc nhích.

Lão Hổ không kiên nhẫn, đưa tay muốn kéo nàng ra, Đỉnh Gia nhìn chằm chằm gương mặt Tống Dư Hàng, hừ lạnh một tiếng.

"Vô dụng thôi, đối phó với loại người này, cũng chỉ có thể ép cô ta tự sát, không moi ra được gì đâu."

Ông chống gậy khập khiễng đi đến, nhìn Lâm Yêm một chút.

"Cô vừa nói, tên cô ta là gì?"

Tin tức Tống Dư Hàng dẫn người đến hộp đêm Hoan Ca không thể giấu được bọn họ.

Lâm Yêm buông chân ra: Cô ta tên là Tống Dư Hàng, đã từng dẫn người đến phá quán của tôi."

"Họ Tống à." Đáy mắt ông lão tựa hồ gợi lên một vẻ hoài niệm, nhàn nhã nói: "Tôi cũng có người bạn họ Tống, chết cách đây đã nhiều năm rồi."

Tống Dư Hàng đột nhiên ngước mắt, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tỏa ra hận ý thấu xương, giữa hai hàm răng phát ra một tiếng gầm giận dữ.

Lâm Yêm đá vào bả vai cô: "Kêu la cái gì, im miệng cho tôi!"

Đỉnh Gia cười: "Soát người đi, không tìm được gì thì thủ tiêu, thi thể ném xuống vách núi cho chó ăn, chúng thể không thể lãng phí thời gian ở đây mãi được."

Mấy người túm tóc Tống Dư Hàng kéo lên rồi đẩy cô về sau, Lão Hổ cử động cổ tay, siết chặt nắm đấm.

"Ha ha, không ngờ cớm cũng có ngày như vậy, để tôi."

Vừa dứt lời, súng trong tay Lâm Yêm đánh vào thái dương hắn, lạnh lùng nói: "Tôi với cô ta có thù chưa trả, để tôi."

Hai cánh tay Tống Dư Hàng bị trói lại, treo cao lên ván cửa, khóe môi cô nhếch lên cười.

"Ai cũng vậy thôi, tôi sẽ không nói, nhanh gọn dứt khoát lên, đỡ tốn thời gian công sức của mọi người."

Lâm Yêm quay người lại, một bạt tai giáng xuống, đánh mạnh đến mức đối phương phải quay đầu sang một bên, phun ra một ngụm bọt máu ngay tại chỗ.

"Phế vật, im miệng cho tôi, muốn chết đâu có dễ như vậy."

Lão Hổ đang định ra tay, nhưng người Lâm Yêm mang đến đều đang cầm súng nhìn chằm chằm vào hắn, hắn nuốt một ngụm nước bọt, miệng lẩm bẩm chửi rủa vài câu rồi lùi lại.

"Roi." Lâm Yêm đưa tay ra, Lưu Chí mang đến một chiếc roi da đen nhánh dày bằng ngón tay cái.

Nàng không nói hai lời, trực tiếp giơ roi quất xuống, bên kia vang lên âm thanh nghèn nghẹn, Tống Dư Hàng cực lực đè nén tiếng rên la.

Trong lòng Lão Hổ cũng có chút suy tư: Mẹ nó, người phụ nữ này cũng thật hung ác.

Lại thêm một roi quất xuống bả vai của cô, lớp da bên ngoài bị rách toạc.

Lâm Yêm nắm chặt cổ áo cô, gào lên: "Nói, cô giấu ở đâu rồi?"

Tống Dư Hàng quay đầu đi, áp môi vào tai nàng, vì cơn đau mà thở dốc liên tục: "Cô... Đừng có mơ, tốt nhất là gϊếŧ chết tôi, nếu sau này tôi còn sống..."

"Chắc chắn sẽ trả lại cô gấp bội."

Hơi nóng không ngừng phả vào tai, tay cầm roi của Lâm Yêm khẽ run, nàng lập tức quất mạnh vào mặt cô, khóe mắt cô nhanh chóng sưng tấy lên.

Nếu cứ tiếp tục đánh thế này, chị ấy sẽ chết thật.

Lâm Yêm cắn chặt hàm răng, túm cổ áo cô thấp giọng gào: "Sống không tốt sao? Cớ gì phải đi tìm chết?"

Lời này vừa nói ra, Tống Dư Hàng đang buông thõng phút chốc cũng phải ngẩng đầu lên, ánh mắt như mũi khoan ghim chặt vào ánh mắt nàng.

Lâm Yêm thu hết ánh mắt kia vào, loạng choạng lui về sau một bước, gió trên đỉnh núi ban đêm càng lúc càng lớn.

Hai người im lặng nhìn nhau, giống như trước đây.

Tống Dư Hàng nhìn nàng, rồi lại nhìn nhưng tên tội phạm đang tất bật phía sau, Đỉnh Gia, Lão Hổ, Lưu Chí...

Cô cong môi mỉm cười, không còn là nụ cười lạnh lùng, giễu cợt, khinh thường đó nữa, mà trở lại ngày đầu khi bọn họ vừa gặp nhau, cô bình thản đưa tay ra, trên mặt là nét cười vừa nhẹ nhàng vừa ôn hòa.

Ngày hôm đó, cô nói là: "Xin chào, tôi tên là Tống Dư Hàng."

Hiện tại, cô nói là: "Nhanh... Đi... Quân đội sẽ đến đây sớm thôi... Gϊếŧ tôi, cô mới có thể trốn thoát, đi mau."

Toàn thân Lâm Yêm chấn động, khó tin mà nhìn cô chằm chằm, đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng gọi của một tên thuộc hạ.

"Đỉnh Gia, tìm được Nhị Gia rồi, vẫn còn sống!"

Khố Ba được mấy tên vây quanh ba chân bốn cẳng kéo ra khỏi đống đổ nát, trong vùng núi phía xa kia mơ hồ đã có thể nghe thấy tiếng còi cảnh sát.

"Gϊếŧ tôi! Gϊếŧ tôi! Tôi sẽ không nói!" Tống Dư Hàng gào lên, thở hồng hộc, cuối cùng thấp giọng nói.

"Đi mau!"

Lâm Yêm cầm roi nhưng không nhúc nhích, trong mắt lóe lên ánh nước. Lão Hổ bước lên phía trước, một chân đạp cô lăn sang một bên, có lẽ vì động tĩnh quá lớn, chiếc camera siêu nhỏ gắn trên cúc áo cuối cùng cũng rơi ra, rớt khỏi vạt áo.

Đồng tử Tống Dư Hàng co rút lại, Lâm Yêm nhặt lên đưa ra trước mắt cô: "Đây là cái gì, còn nói không có? Mẹ kiếp!"

Trong chớp nhoáng, không ai nghĩ rằng cô bị trói chặt hai tay treo lên mà còn có sức chiến đấu, Tống Dư Hàng đột nhiên nghiêng người về phía trước, kéo theo sợi dây cót két rung chuyển.

Chờ Lâm Yêm lấy lại tinh thần, ngón tay nàng bỗng đau nhức, bị bao trùm toàn bộ trong khuôn miệng ấm nóng của cô.

Không hổ là Tống Dư Hàng, so về mức độ tàn nhẫn, hai người đều không ai chịu thua ai.

Cái lưỡi khéo léo cuốn đi chiếc camera khỏi đầu ngón tay nàng, không chút thương tiếc mà gắt gao phục thù.

Lâm Yêm thấy đau, rít nhẹ một tiếng, nhanh chóng vung tay.

"Chị Hồng, không sao chứ?"

Lúc nàng lấy đầu ngón tay của mình ra thì chúng đã rỉ máu không ít.

Cổ họng Tống Dư Hàng khẽ cử động, ngay trước mặt bọn họ nuốt chửng chiếc camera kia xuống.

Khóe môi cô cong lên có chút đắc ý, nhìn gương mặt tái nhợt của bọn họ mà bật cười thành tiếng.

"Ha ha ha... Muốn lấy không? Gϊếŧ tôi đi? Sau đó phanh thây mà tìm, các người có thời gian sao?"

"Mẹ nó! Ông đây sẽ bắn cô thành cái sàng xem cô còn có thể mạnh miệng được nữa không!" Lão Hổ điên tiết, lấy xuống khẩu súng AK sau lưng, nạp đạn lên nòng, hướng về phía cô bóp cò.

Nhưng mà, nhanh hơn hắn một bước chính là khẩu súng lục trong tay Lâm Yêm, sau một tiếng nổ vang, họng súng tỏa ra khói xanh.

Viên đạn kia bắn ngay chính giữa, một phát đoạt mạng, Tống Dư Hàng rũ đầu xuống, vết máu nhanh chóng thấm đẫm quần áo, sắc mặt cô trắng bệch như tờ giấu, thở không ra hơi.

Đỉnh Gia dường như cũng không ngờ nàng sẽ trực tiếp bắn chết đội trưởng đội trinh sát hình sự, một nhân vật quan trọng của lực lượng cảnh sát, ông hơi nhíu mày.

Sắc mặt Lâm Yêm lạnh băng, cất súng vào bao da.

"Tôi nói rồi, tôi với cô ta có thù, chỉ tôi mới có thể lấy mạng cô ta."

Những tiếng súng lẻ tẻ vang lên ở lối vào khu xưởng, anh em của Lưu Chí lảo đảo chạy đến.

"Đỉnh Gia, chị Hồng, đi mau, chúng ta bị bao vây rồi!"

Lão Hổ lấy lại tinh thần, nhanh chóng đỡ Đỉnh Gia đứng dậy, mấy tên tàn binh bại tướng còn lại vác Khố Ba chạy theo, Lâm Yêm đi theo Lưu Chí dẫn đường phía trước, một đoàn người giẫm lên bụi cỏ chậm rãi từng bước chạy vào rừng sâu núi cao.

Cho đến tận cuối cùng, Lâm Yêm cũng không hề quay đầu lại, nàng không dám, sợ khi quay đầu nhìn thấy dáng vẻ hấp hối của Tống Dư Hàng, nàng sẽ khóc nấc ngay tại chỗ.

Lâm Yêm đi xuyên qua khu rừng rậm rạp, nhánh cây rạch trúng gương mặt nàng, không biết đã chạy bao lâu, rốt cuộc cũng vì ngã xuống mà phải dừng lại.

"Chị Hồng!" Thấy không có người đi theo, Lưu Chí quay lại đỡ nàng đứng dậy, chỉ thấy đáy mắt của nàng long lanh ngấn nước.

Cậu chưa bao giờ thấy Lâm Yêm biểu lộ vẻ mặt đau lòng đến như vậy.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, Lâm Yêm dùng tay lau vết nước động nơi khóe mắt: "Không sao, bị bong gân, hơi đau chút thôi, đi mau."

Lưu Chí nửa tin nửa ngờ: "Chị Hồng..."

Lời còn chưa dứt, nàng đã một mình đứng dậy, loạng choạng chạy về phía trước.

Lưu Chí không kịp nghĩa thêm gì, nhanh chóng nhấc chân đuổi theo.



Bọn họ vừa chạy không được bao xa, tiếng súng dần dần lắng xuống, trên đường núi truyền đến tiếng xe chạy, không có quân đội nào cả, chỉ là hai chiếc xe cảnh sát nhỏ, tất cả đều là chi đội chủ lực của Đội trinh sát hình sự Cục thành phố, Phùng Kiến Quốc và thân tín của cô.

Đoạn Thành mở cửa xe trước, cầm theo hộp y tế chạy ra ngoài, Phương Tân, Trịnh Thành Duệ theo sát phía sau.

Phùng Kiến Quốc bước xuống từ một chiếc xe khác, dù sao thể lực cũng không theo kịp mấy người thanh niên, ông nâng cái bụng bia, chạy thở không ra hơi.

"Ôi, chậm một chút, bộ xương già của tôi không thể theo kịp các người."

Viên cảnh sát nhỏ bị Lâm Yêm "bắn chết" đứng dậy từ trên bãi cỏ, cởϊ áσ chống đạn trên người xuống, xoa nhẹ chỗ bị đánh đau, nhe răng trợn mắt, chính là Tiết Nhuệ.

"Phùng cục."

"Phùng cục."

"Phùng cục."

...

Mấy cái "xác chết" lần lượt bò dậy từ trên đất, có mấy người dậy ko nổi là vì bị đạn sượt qua da, gây chút thương tích nhẹ.

Phương Tân nhanh chóng đến đỡ người bị thương ra ngoài.

"Tống đội, Tống đội, tỉnh lại đi." Đoạn Thành tìm thấy cô ở cửa kho hàng, vỗ vỗ gương mặt cô, nhưng Tống Dư Hàng vẫn buông thõng đầu, hôn mê bất tỉnh.

Cậu kiểm tra hô hấp, thấy cô vẫn còn thở, lập tức lấy một mũi tiêm trong hộp y tế ra, sát trùng da rồi nhẹ nhàng tiêm vào cánh tay cô.

Tống Dư Hàng đau đớn kêu lên, mở mắt ho ra một ngụm máu lớn, sắc mặt trắng bệch, mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thương tích cũng không nhẹ.

"Vật đó đâu?"

Phùng Kiến Quốc bước đến hỏi cô.

Cô yếu ớt ra hiệu cho bọn họ thả mình xuống, Tiết Nhuệ cầm dao cắt đứt sợi dây thừng trói trên tay cô.

Tống Dư Hàng được giải thoát, kiệt sức quỳ rạp xuống, chỉ vào cổ họng mình: "Không còn cách nào khác, nuốt rồi."

Đoàn người hai mặt nhìn nhau, biểu lộ cùng một vẻ mặt vô cùng khó coi.

Đoàn Thành cười toe toét, siết chặt nắm đấm lớn tiếng: "Để đó cho tôi."

Đoàn người im lặng đứng lên quay lưng đi, da dầu Tống Dư Hàng tê rần một trận: "Đợi chút..."

Lời còn chưa dứt, Đoạn Thành đã tung một đấm ngay giữa bụng cô, cả ngày nay cô vẫn chưa ăn gì, lại chiến đấu kịch liệt luồn lên nhảy xuống, thêm cả vết thương vốn khó chịu vô cùng.

Tống Dư Hàng khom lưng xuống, đầu óc quay cuồng: "Oẹ..."

Đoạn Thành đeo găng tay nhặt chiếc camera siêu nhỏ kia lên, dùng nước khoáng rửa lại sạch sẽ rồi cho vào túi đựng vật chứng, Tống Dư Hàng chỉ vào mũi cậu, nghẹn ứ hồi lâu vẫn chưa nói được một câu hoàn chỉnh.

"Xem như... Xem như cậu lợi hại! Ai... Học từ ai vậy!"

Còn có thể là ai, đương nhiên là vị pháp y lẫy lừng nào đó của khoa kỹ trinh trước đây.

Phương Tân nhịn không được bật cười một tiếng, bước tới đỡ cô dậy: "Đi thôi, Tống đội, chúng tôi đưa cô đến bệnh viện."

"Đợi chút." Bước chân của Tống Dư Hàng khựng lại trong giây lát, từ trong quần áo kéo ra một tấm theo ném xuống đất, to cỡ lòng bàn tay, bên trên còn có vết đạn màu trắng.

Về phần máu kia, thuần túy là máu heo được cô giấu trong quần áo từ trước, trước khi tới đây cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận cá chết lưới rách, cũng chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp lỡ như may mắn sống sót.

Trong trí tưởng tượng của cô, hôm nay không chết thì cũng phải lột bỏ một lớp da, nhưng không ngờ cô vẫn có thể tỉnh táo đứng đây nhìn những người bạn của mình.

Cho dù không có tấm thép che giấu kỹ lượng kia, Bùi Cẩm Hồng, không, phải nói là Lâm Yêm, một phát súng kia cũng sẽ không trực tiếp bắn vào tim đoạt mạng cô.

Họng súng của nàng lệch xuống dưới ba tấc, viên đạn sẽ khéo kéo theo một hình vòng cung bắn vào giữa xương sườn.

Chỉ cần được đưa đến bệnh viện kịp thời, cô vẫn còn cơ hội sống sót.

Lâm Yêm cho cô hy vọng sống, nhưng để lại cái chết cho chính mình, chuyến đi này hẳn là sông sâu núi cao, như đi trên một lớp băng mỏng.

Trong lúc chờ đợi những người đồng nghiệp khác thu dọn chiến trường, Tống Dư Hàng cũng chưa vội đến bệnh viện, cô hỏi xin Đoạn Thành một điếu thuốc, ngồi xổm bên vách núi hút từng chút.

Cục trưởng đi đến bên cạnh, đưa cho cô một gói thuốc Trung Quốc.

"Có phải cô muốn hỏi, tại sao tôi lại để cô ấy đi làm việc này phải không?"

Tống Dư Hàng lắc đầu không trả lời, hút điếu thuốc rẻ tiền năm tệ một gói trong tay, phả ra một vòng khói, ánh mắt xa xăm.

"Vấn đề này không quan trọng, thực ra nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ đi."

"Tôi chỉ đang nghĩ..." Người đội trưởng trẻ tuổi đứng lên, một tay đút vào túi quần, nhìn mặt trời dần mọc lên trước mắt, núi sông vạn dặm, ầm ầm sóng dậy, trong mắt chỉ có nỗi cô đơn vô bờ bến.

"Em ấy bắn vào tôi một phát, tưởng rằng tôi đã chết rồi, sẽ đau buồn biết bao nhiêu, tôi không thể nói với em ấy rằng tôi vẫn còn sống, cũng giống như em ấy không thể nói với tôi vậy."



Đoạn Thành cùng Tiết Nhuệ vừa trò chuyện vừa giúp những người đồng nghiệp bị thương đi ra xe.

"Không phải nói nhiệm vụ tuyệt mật sao? Vừa rồi tôi đang nằm dưới đất nghe, lối vào dày đặc tiếng súng, còn tưởng là quân đội đến nữa chứ."

"Hừm, không có quân đội nào đâu, chỉ là tiếng pháo thôi." Đoạn Thành lấy ra một chùm pháo từ bên hông, cười khà khà.

"Ăn tết xong còn thừa lại, chưa dùng hết."

Tiết Nhuệ: "..."

Trong lúc hai người nói chuyện, đèn xe sáng rõ trên đường núi, tiếng còi chói tai vang lên, quân đội thật sự đã đến.

Tống Dư Hàng ném điếu thuốc đi, mềm nhũn ngã xuống.

Lần này là choáng thật, không phải giả choáng.

Ed: DORIS

———————

[ to be continued ]