Chương 3: Dò hỏiHướng Linh Băng lái xe, ánh mắt nhìn về phía trước, đôi môi mím thật chặt, ánh mắt lạnh băng.
Hách Liên Tiểu Bạch ngồi ở ghế cạnh tài xế, nhìn vô lăng, lại nhìn thắng xe, nhìn điều hòa... Cuối cùng nhìn từ hai bàn tay thon dài đang cầm tay lái nhìn thẳng lên Hướng Linh Băng.
Cô có thể cảm giác được cô gái xinh đẹp này có hơi tức giận, nhưng mà tại sao lại như vậy chứ?
Tỷ tỷ nói, giúp người là gốc rễ của niềm vui.
Nghĩ như vậy, Hách Liên Tiểu Bạch gãi gãi đầu, hỏi thẳng, "Cô nương không cao hứng sao?"
Hướng Linh Băng liếc cô một cái, lạnh lùng nói, "Cô câm miệng."
"Cô nương, ta..." Hách Liên Tiểu Bạch thấy nàng như vậy, bỗng dưng cảm thấy có chút ủy khuất.
Từ lúc bắt đầu cô gặp vị cô nương này, nàng ấy vẫn luôn làm đủ chuyện kỳ quái với cô.
Cô cứu nàng, nhưng mà nàng chẳng những không nói cảm ơn, còn... còn vô lễ với cô...
Gương mặt trắng nõn đỏ lên, Hách Liên Tiểu Bạch cắn môi dưới, lại mở miệng nói, "Tỷ tỷ của ta nói, có chuyện không vui nhất định phải nói ra, nếu không rất dễ sinh bệnh..."
Hướng Linh Băng lại liếc cô, vẫn không nói lời nào.
Nàng cũng không biết chính mình bị làm sao.
Người kỳ quái bên cạnh đã cứu nàng, nàng vốn nên cảm ơn cô, nhưng vì cách ăn mặc và cây kiếm của cô làm nàng thắc mắc, ném đi rụt rè lễ phép, chỉ vì tìm kiếm đáp án.
Nhưng mà càng tìm kiếm, lại càng kinh ngạc.
Người bên cạnh này, khắp nơi lộ ra thần bí.
Ngay từ đầu nàng thật sự cho rằng cái người mặc phục sức Minh triều cầm bảo kiếm trong tay là bệnh nhân từ bệnh viện tâm thần chạy tới.
Nhưng mà thanh kiếm kia, chữ và hoa văn trên thân kiếm, còn có kết cấu không giống bình thường kìa, đều đang nói cho nàng biết mọi thứ không có đơn giản như vậy.
Huống chi...
Ở căn cứ khảo cổ bị bọn cướp trói làm con tin, trên đường đến đây, đã sớm làm tốt chuẩn bị là mình sẽ chết. Lúc suýt chút nữa bị bọn cướp kia vũ nhục, trong lòng nàng đã tồn tại suy nghĩ muốn liều chết. Cho nên, lúc được người bên cạnh cứu, lại không để ý tới một ít chi tiết.
Nàng nhà lịch sử học trầm mê lịch sử, nàng từng vì hiểu rõ thêm nhiều thứ mà đi qua rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều nguy hiểm.
Mạng người, rất nhiều thời điểm nhẹ như lông hồng.
Cho nên, thời điểm bọn cướp bị một kiếm kia đâm chết, nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh vượt mức bình thường.
Bây giờ nghĩ lại, người như thế nào, mới có thể giơ tay lập tức một kiếm trí mạng? Là người như thế nào, mới có thể gϊếŧ người, cũng sẽ mang theo một chút tiêu sái không tầm thường?
Hướng Linh Băng hận bản thân mình lúc này không bình tĩnh.
Hách Liên Tiểu Bạch chớp mắt, khó hiểu nhìn bàn tay đang nắm chặt tay lái kia, chặt đến nỗi gân xanh đều thấy rõ trên mu bàn tay, lại nhìn gương mặt có vẻ phiền não kia, tốt bụng nói, "Cô nương không thoải mái sao?"
Hướng Linh Băng hung hăng đạp thắng lại, quay đầu nhìn cô, "Cô rốt cuộc là ai, từ chỗ nào tới?"
Hách Liên Tiểu Bạch cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, nói, "Ta là Tiểu Bạch, đến từ Đào Hoa Nguyên."
"Đào Hoa Nguyên?" Hướng Linh Băng lặp lại một lần, sau đó có hơi khó tinh thất thanh nói, "Là Đào Hoa Nguyên trong Đào Hoa Nguyên ký sao?"
"Đào Hoa Nguyên ký?" Hách Liên Tiểu Bạch tò mò nhìn nàng, "Đó là cái gì? "
"Là một tác phẩm được Đào Tiềm viết từ triều Tấn, Đào Tiềm, Đào Uyên Minh, biết không? " Hướng Linh Băng kiên nhẫn giải thích.
Hách Liên Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, "Tỷ tỷ của ta nói, tổ tiên... A ... Tỷ tỷ nói tổ tiên đời thứ mấy ấy nhỉ?"
Có hơi khổ não cúi thấp đầu, cố gắng nhớ lại mấy chuyện tỷ tỷ đã từng nói với mình, Hách Liên Tiểu Bạch rất bất mãn bản thân lại quên mất mấy lời của tỷ tỷ.
"Đằng trước mặc kệ, cô nói mấy ý sau." Hướng Linh Băng cố gắng đè xuống tò mò trong lòng, nếu không chính mình bởi vì sốt ruột mà mất đi lễ phép nên có.
"A, a... Tỷ tỷ của ta nói, Đào Hoa Nguyên ngăn cách với thế nhân, có điều, đã từng có người không phải ở Đào Hoa Nguyên xông vào." Hách Liên Tiểu Bạch vừa nhớ lại vừa nói, "Người thứ nhất xông vào, ở Đào Hoa Nguyên của chúng ta mấy ngày, rõ ràng đã đáp ứng trước các gia tộc là không nói ra chuyện của Đào Hoa Nguyên, sau khi ra ngoài, lại mang theo người tới tìm Đào Hoa Nguyên. Các gia tộc tức giận, liền làm ra nhiều phương pháp, để người bên ngoài không tìm thấy Đào Hoa Nguyên."
Hướng Linh Băng nghe Hách Liên Tiểu Bạch nói, ngón tay thon dài khẽ vuốt tay lái, trong đầu hiện lên một ý nghĩ, không hề che dấu nói, "Tại sao lại nói cho tôi, cô có thể không nói, cô không sợ tôi dẫn cô đi tìm Đào Hoa Nguyên sao? "
Hách Liên Tiểu Bạch ngu ngơ cười, "Ngươi là người tốt. "
Sau đó, lại nói, "Tỷ tỷ của ta nói, người tốt, sẽ không dẫn mình đi tìm Đào Hoa Nguyên. "
Hướng Linh Băng sửng sốt, trong lòng chợt có chút cảm động.
Người này, mới quen biết mình có mấy giờ, hơn nữa chính mình còn vô lễ với cô, cô lại còn tín nhiệm mình như vậy.
"Huống chi..." Ánh mắt Hách Liên Tiểu Bạch hiện lên tia ảm đạm, "Tỷ tỷ của ta nói, bây giờ Đào Hoa Nguyên từ lâu không còn là Đào Hoa Nguyên tổ tiên không tranh giành nữa rồi. "
Hướng Linh Băng nhìn cô, có chút không đành lòng bộ dáng này của cô, ôn nhu nói, "Lịch sử luôn phát triển như vậy. "
Ánh mắt Hách Liên Tiểu Bạch lóe lên ánh sáng, "Tỷ tỷ của ta cũng nói như vậy. "
"A?" Hướng Linh Băng bắt đầu tò mò tỷ tỷ của Hách Liên Tiểu Bạch, "Tại sao tỷ tỷ của cô lại nói như vậy? "
"Ừm... "Hách Liên Tiểu Bạch chần chờ một chút, hơi mở miệng, rồi lại khép lại.
"Không thể nói sao? Nếu không thể nói, tôi không miễn cưỡng." Hướng Linh Băng nhẹ giọng nói, "Vậy cô, tại sao lại chạy ra Đào Hoa Nguyên? "
"Ta muốn tìm tỷ tỷ." Hách Liên Tiểu Bạch không chút do dự đáp, "Chắc chắn tỷ tỷ ở bên ngoài. "
Hướng Linh Băng nghĩ nghĩ, nói "Tôi giúp cô đi tìm tỷ tỷ của cô."
"Cảm ơn ngươi." Hách Liên Tiểu Bạch rất nghiêm túc nói, "Ngươi đúng là người tốt. "
Hướng Linh Băng lắc đầu nói, "Sau này, đừng nói chuyện Đòa Hoa Nguyên cho bất kỳ người nào. "
"A? Không được sao?" Hách Liên Tiểu Bạch nhìn nàng, "Người tốt giống như ngươi, cũng không thể sao? "
"Tiểu Bạch... " Hướng Linh Băng do dự, kêu tên cô, nói tiếp, "Tri nhân tri diện bất tri tâm*, ngay cả tôi, em cũng không thể tin tưởng "
[*Biết người biết mặt không biết lòng]Hách Liên Tiểu Bạch, một đứa trẻ rất dễ tin tưởng người khác, ở cái xã hội này, quá nguy hiểm.
"Nhưng mà... "Hách Liên Tiểu Bạch khó hiểu nhìn nàng, qua hồi lâu, mới nói, "Vậy... vậy, sau này ta không nói với người khác, cũng sẽ không tùy tiện tin lời người khác."
"Đúng vậy." Hướng Linh Băng gật đầu, làm lơ cảm giác mất mát trong lòng mình, "Không được tùy tiện tin lời người khác."
"Trừ ngươi và tỷ tỷ." Hách Liên Tiểu Bạch nghiêm túc nói tiếp.
Hướng Linh Băng lại bị cảm động.
Hướng Linh Băng lại cho xe chạy tới căn cứ, cho đến khi tới căn cứ, bỗng nhiên dừng xe lại.
Từ phía sau xe tìm được cái áo sơmi và quần jean của mình, đưa cho Hách Liên Tiểu Bạch, "Em đổi quần áo đi, mặc như vậy, rất dễ làm cho người khác hoài nghi."
Hách Liên Tiểu Bạch nhận lấy quần áo, mở ra, nhìn hồi lâu, vẻ mặt quỷ dị bắt đầu đỏ lên.
"Sao vậy?" Hướng Linh Băng cau mày hỏi.
"Ta..." Hách Liên Tiểu Bạch cúi đầu, ngập ngừng nói, "Ta sẽ không mặc..."
"A..." Hướng Linh Băng nhoẻn miệng cười, lấy lại quần áo, "Tôi giúp em mặc."
"A?" Cả người Hách Liên Tiểu Bạch liều mạng dựa vào cửa sổ bên kia, ánh mắt hoảng sợ, "Cái này... Cái này không được đâu..."
Buồn cười bộ dáng nhu nhược của cô, Hướng Linh Băng mềm lòng, cởi nút áo sơmi ra, "Ngoan, xem tôi là tỷ tỷ của em là được."
"Ta... Ta... Tỷ tỷ của ta nói... Thân thể không thể tùy tiện để người khác đυ.ng vào..." Hách Liên Tiểu Bạch giãy giụa, cố gắng thuyết phục Hướng Linh Băng từ bỏ suy nghĩ mặc quần áo giúp mình.
"Tỷ tỷ em nói không thể tùy tiện, chị chỉ thay quần áo giúp em, là vô cùng đứng đắn chạm vào thân thể của em." Hướng Linh Băng kiên nhẫn nói, trên mặt hiện lên màu đỏ đáng ngờ.
"Thật sao?" Hách Liên Tiểu Bạch ngừng động tác lại, nghi ngờ nhìn nàng, "Đứng đắn, có thể sao?"
"Giống như bác sĩ... À, giống như đại phu bắt mạch cho người bệnh, vậy cũng là đứng đắn." Hướng Linh Băng linh quang chợt lóe, nêu ví dụ chứng minh quan điểm của mình.
Hách Liên Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy rất có đạo lý, vì thế rút kiếm Trạm Lô từ bên hông ra đặt ở chỗ ngồi phía sau, sau khi ngồi ngay ngắn, vẻ mặt rất nghiêm túc cởϊ qυầи áo ra.
Đây là một chuyện đứng đắn quan trọng như chữa bệnh, cô phải nghiêm túc, trong lòng không thể không tôn trọng.
Hướng Linh Băng nhìn Hách Liên Tiểu Bạch cởi từng món ra, cho đến khi chỉ còn lại áo ngực và qυầи ɭóŧ, thấy Hách Liên Tiểu Bạch còn muốn tiếp tục cởi, vội vàng ngăn cản, "Đủ rồi, như vậy là được."
Mặc áo sơmi giúp cô, bàn tay trong lúc vô tình chạm vào nơi đầy đặn nào đó, ma xui quỷ khiến, Hướng Linh Băng mở miệng hỏi, "Tiểu Bạch, em mấy tuổi?"
"Mười sáu tuổi." Hách Liên Tiểu Bạch đáp, làm nàng dừng động tác cài nút áo lại.
Tại sao... Nàng bỗng nhiên có loại...
Cảm giác cầm thú dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên cởϊ qυầи áo...
=============
Nhá trước một chương cho mấy bạn biết là tui quay lại rồi đây (〃 ̄ω ̄〃ゞ trong một năm qua quá trầm mê vào truyện thực văn với bận nhiều thứ nên bỏ bê bộ này, một tuần tui sẽ đăng 4 chương, còn đăng lúc nào thì tui cũng chưa biết ¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯
Team Băng tỷ công!!!!!!! Dù biết truyện này là niên hạ công nhưng vẫn bất chấp theo phe Băng tỷ công!!!!!
Truyện này kể về con đường biến hóa từ một Tiểu Bạch ngây thơ biến thành Tiểu "Bạch" phúc hắc ( ̄∇ ̄)v