Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

Chương 12: Hiếu lăng Thuận Trị

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 12: Hiếu lăng Thuận Trị

Hướng Linh Băng ngồi trong thư phòng lật một quyển sách về đồ đồng thau của Thương Chu, Hách Liên Tiểu Bạch đứng ở ngoài cửa thò đầu nhìn vào bên trong.

Ngẫu nhiên ngẩng đầu thoáng nhìn, vừa lúc chống lại con ngươi của Hách Liên Tiểu Bạch, Hướng Linh Băng nở nụ cười xinh đẹp, để sách xuống ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo cô lại đây.

Con ngươi của Hách Liên Tiểu Bạch lóe lên ánh sáng, ba chân bốn cẳng chạy tới chỗ Hướng Linh Băng, vừa đi vừa nói to, "Giống tỷ tỷ..."

Đợi đến khi cô đến bên cạnh mình thì liền duỗi tay nắm chặt tay cô, Hướng Linh Băng nhìn cô từ dưới lên trên, "Lén lút làm gì vậy?"

"Không có lén lút!" Hách Liên Tiểu Bạch không chút do dự phản bác, "Tỷ tỷ của em nói, đó là hình dung người xấu! Tiểu Bạch không phải người xấu!"

Khóe miệng Hướng Linh Băng hơi giương lên, "Chẳng lẽ là quang minh chính đại?"

"Ngô..." Hách Liên Tiểu Bạch nghiêng đầu nghĩ nghĩ, "Quang minh chính đại nhìn lén..."

"A..." Nụ cười trên mặt lớn hơn, Hướng Linh Băng nắm tay cô câu ra sau cổ mình, hiểu rõ nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, "Lại muốn luyện chữ?"

"Ân ân!" Một chút phủ nhận cũng không có, dùng sức gật đầu hai cái, Hách Liên Tiểu Bạch vẻ mặt mong đợi, "Có được không?"

Cũng đã hơn hai tháng trôi qua, Hướng Linh Băng đã quen đi đến đâu đều dẫn theo Hách Liên Tiểu Bạch đến đó, mà Hách Liên Tiểu Bạch, cũng thích dính Hướng Linh Băng.

Trong lúc này, Tần Thụ đưa mấy tấm hình cho Hướng Linh Băng, để Hách Liên Tiểu Bạch phân biệt có phải tỷ tỷ của cô hay không, nhưng lại không có người nào là đúng.

Hách Liên Tiểu Bạch mỗi khi cảm thấy thất vọng, nhưng vẫn nghe Hướng Linh Băng khuyên ngoan ngoãn chờ tin tức.

Hướng Linh Băng thấy vẻ mặt đơn thuần mà chờ mong của Hách Liên Tiểu Bạch, buồn cười đứng lên để cô ngồi xuống ghế, lấy cây bút để ở một bên đặt trước mặt cô, "Viết mấy chữ để tỷ tỷ xem đi."

Hách Liên Tiểu Bạch dường như thích luyện chữ, ngay từ đầu nàng cũng có hơi kinh ngạc, sau đó lại phát hiện, người này, lại thích được nàng nắm tay viết chữ.

Chu miệng, liếc giấy bút ở trên bàn, cũng không nhúc nhích, Hách Liên Tiểu Bạch quật cường nhìn Hướng Linh Băng, vẻ mặt không tình nguyện.

"Tiểu Bạch ngoan, viết xong chúng ta liền luyện chữ được không?" Ôn nhu dụ dỗ người có tính tình như đứa trẻ, Hướng Linh Băng xoa vành tai trấn an cô.

Vừa cảm nhận được ấm áp, Hách Liên Tiểu Bạch vui vẻ cười, trong mắt lướt qua một tia nghịch ngợm, ngay sau đó cầm bút lên lại bắt đầu viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo cực kỳ xấu xí, nhưng đột nhiên cảm thấy lỗ tai bị xiết chặt, bàn tay vốn đang vỗ về lại thành nắm lấy, còn hơi hướng lên trên, bên tai vang lên lời nói của Hướng Linh Băng mang theo chút uy hϊếp, "Tiểu Bạch tốt nhất là nên nghiêm túc viết nha, nếu không tỷ tỷ không luyện chữ với em nữa..."

Tiểu Bạch hư, còn tưởng nàng thật sự đần như vậy, luyện chữ lâu mà còn viết thành như vậy, không nghĩ tới là cô cố ý. Nếu không phải hôm qua nàng không cẩn thận nhìn thấy tờ giấy của cô với Ngô Ngã, thì vẫn luôn không hay biết gì.

Hách Liên Tiểu Bạch nghe vậy ngẩng đầu kinh ngạc nhìn nàng, qua hồi lâu, miệng chu lên, để bút lên giấy viết xuống ba chữ Hướng Linh Băng, chữ viết tuấn dật tiêu sái, cách biệt một trời với chữ viết ban nãy.

"Hách Liên Tiểu Bạch!" Mặc dù đã biết cô giả ngốc cố ý viết chữ xấu, trong lòng Hướng Linh Băng vẫn không khỏi cảm thấy rầu rĩ khó chịu, "Em lại gạt chị."

"A? Không có không có..." Hách Liên Tiểu Bạch nóng nảy, vội vàng giải thích nói, "Em chỉ là... chỉ là sợ Giống tỷ tỷ thấy chữ viết của em thì sẽ không luyện chữ với em nữa..."

Bộ dáng gục đầu ủ rũ lại đáng thương hề hề kia, làm Hướng Linh Băng cười kéo cô vào trong lòng, thân mật chọt chọt chóp mũi của cô, "Còn muốn luyện chữ không?"

"A?" Hách Liên Tiểu Bạch lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng, sau đó giống như kịp là phản ứng lại, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, "Có được không?"

"A..." Cười khẽ không nói gì, Hướng Linh Băng cầm lấy bút nhét vào trong tay cô rồi nắm tay cô, ôm cô từ phía sau dắt cô viết chữ theo.

Hách Liên Tiểu Bạch ngẩn người, cảm nhận được ấm áp trên mu bàn tay, lộ ra nụ cười xán lạn.

Đầu Hướng Linh Băng dựa vào bả vai Hách Liên Tiểu Bạch, một tay nắm tay cô viết chữ, còn tay kia thì tuột xuống ôm vòng eo mảnh khảnh kia.

Hách Liên Tiểu Bạch sớm đã quen với tư thế thân mật này với Hướng Linh Băng, hoàn toàn theo bản năng nhúc nhích người thoải mái dựa vào trong lòng Hướng Linh Băng.

Không khí ái muội của hai người vào lúc không hay biết liền tràn ngập trong thư phòng.

"Leng keng", chuông cửa chợt vang lên, hai người cùng ngừng động tác lại, Hướng Linh Băng buông tay Hách Liên Tiểu Bạch ra, đứng dậy đi đến mở cửa.

Hách Liên Tiểu Bạch buông bút, một tay chống cằm, nhìn bóng lưng Hướng Linh Băng cười khúc khích.

"Hey, băng sơn." Ngoài cửa, Ngô Ngã nghiêng người dựa vào cửa vẻ mặt muốn ăn đòn, Tần Thụ đứng ở đằng sau nàng, gật đầu với nàng.

Hướng Linh Băng để các nàng vào phòng, quay đầu nhìn Hách Liên Tiểu Bạch đi ra từ trong phòng, thản nhiên nói với hai người, "Sao lại đột nhiên chạy tới đây vậy?"

Hai người liếc nhau, trầm mặc một lúc sau, Ngô Ngã mở miệng, "Chính quyền trung ương đã đồng ý xin phép của Cổ gia gia..."

"Thật không?" Hướng Linh Băng ngẩn ra, trong miệng vẫn tự nhiên đáp, trong lòng lại không khỏi thở dài.

Tại sao Cổ gia gia ông ấy lại không buông tay đây?

"Cho nên... Băng sơn, cậu biết mà..." Tần Thụ nhìn nàng mở miệng nói, "Thân thể của Cổ gia gia không tốt..."

"Tớ hiểu, đây là chuyện tớ đồng ý với cậu." Hướng Linh Băng cắt đứt lời nàng, "Tớ sẽ đi."

"Ừm..." Tần Thụ lại trầm mặc lần nữa.

"Em sẽ đi với chị." Ngô Ngã ở một bên nói, "Cầm thú không đi được, em có thể."

Hướng Linh Băng lắc đầu, mang theo ý cười như có như không, "Không cần."

"Thôi, cũng không có giúp chị, em cũng muốn thưởng thức Hiếu lăng Thuận Trị được không?" Ngô Ngã khinh thường bĩu môi, nói tiếp, "Hơn nữa... Cổ gia gia vẫn luôn cố chấp muốn vào Hiếu lăng... là bởi vì Thuận Trị tôn sùng Phật giáo, thậm chí còn có tin đồn là xuất gia ở Ngũ Thai Sơn... Em cũng tò mò chuyện này..."

Tần Thụ ở một bên mở miệng nói, "Tớ lo lắng một chuyện khác."

"Hả?" Ngô Ngã quay đầu nhìn nàng, "Cái gì?"

Hách Liên Tiểu Bạch sau khi đi ra khỏi thư phòng vẫn luôn nghe các nàng nói chuyện, căn bản nghe không rõ các nàng đang nói cái gì, nhưng lại mơ hồ cảm thấy đây là chuyện nguy hiểm, vì vậy đi tới bên cạnh kéo Hướng Linh Băng, "Em cũng muốn đi."

Tần Thụ đang muốn mở miệng nghe vậy liếc cô một cái, lời đã đến bên miệng lại nuốt vào.

Hướng Linh Băng dường như đoán được nàng đang nghĩ gì, lạnh lùng liếc nàng một cái, xoay người trấn an sờ sờ gương mặt Hách Liên Tiểu Bạch, ngữ khí thập phần ôn nhu, "Tiểu Bạch ngoan, ở nhà chờ chị được không?"

Lắc đầu, Hách Liên Tiểu Bạch cố chấp, "Chị đi đâu em đi đó."

"..." Nơi mềm nhất đáy lòng bị những lời này hung hăng xúc động, Hướng Linh Băng chăm chú nhìn cô, khóe môi hơi hơi giương lên.

"Ui..." Ngô Ngã khoa trương xoa hai tay, phát ra âm thanh hút khí lạnh, "Hai người lạnh quá à, có buồn nôn không a... Cũng không phải sinh ly tử biệt..."

Đúng là, còn không phải dò đường khai quật Đế lăng Thuận Trị sao?

Có cần phải như sinh ly tử biệt không, cũng không phải là chưa từng khảo sát mấy Đế lăng khác.

Tần Thụ nhìn bộ dáng này của Hướng Linh Băng và Hách Liên Tiểu Bạch, đang ở trong lòng suy đoán tình cảm của hai người, chợt nghe được Ngô Ngã nói, thở dài, "Vẫn là có chút nguy hiểm, em đừng đi."

"Ui..." Ngô Ngã vừa nghe không vui, "Cô gái yếu đuối như Hướng băng sơn còn không sợ, em mà sợ cái gì chứ? Từ nhỏ tốt xấu gì em cũng có luyện võ được không?"

"Luyện võ có ích lợi gì, có từng cầm súng chưa?" Hướng Linh Băng lạnh lùng nói, "Lần này khảo sát, có phải sẽ có thêm người ngoài không?"

Tần Thụ chần chờ một chút, gật gật đầu, "Ừ."

"Những người đó không an toàn?"

"Phải."

"Vậy tại sao lại thông qua phê duyệt?"

"Chỉ là tớ cảm thấy không an toàn."

Đối thoại liên tiếp, Hách Liên Tiểu Bạch không rõ ràng cho lắm, Ngô Ngã thì cũng đã hơi hiểu.

"Ý của hai chị là, sẽ có người có mưu đồ gây rối Đế lăng?"

Hướng Linh Băng gật đầu, "Mặc dù nói Đế lăng Thuận Trị không có thứ gì chôn cùng, nhưng mà chung quy cũng có người nóng lòng muốn thử..."

Ví dụ như Cổ gia gia cố chấp kia, Cổ giáo sư Cổ Kỳ Xương nổi danh trong giới khảo cổ học.

Tại sao một hai lại muốn mạo hiểm như vậy?

Lăng mộ Hiếu lăng, vĩnh viễn cũng không nên khai quật, không phải rất tốt sao?

Tác giả có lời muốn nói:

Được rồi, rốt cuộc bắt đầu viết phần này ta thật không muốn viết đồ gì đó rồi... Nói nhân gia tri thức mặt không đủ a tri thức mặt không đủ, kẹt văn a kẹt văn...

Sẽ không phải là tiểu thuyết khủng bố, tiểu lâu chủ luôn luôn rất thương hương tiếc ngọc, ha ha ha...

Nói trở lại, hiện tại là có bao nhiêu người đang xem văn mới này a, mạo phao cấp tiểu lâu chủ nhìn một chút.
« Chương TrướcChương Tiếp »