Chương 97: Trở Về Nhà

“Cố đại nhân, nếu không có chuyện gì khác, vậy ti chức xin cáo lui.”

“Ngươi lui ra đi.” Cố Thanh Phong phất phất tay, mắt đều dán ở trên hoàng kim.

Đợi chấp sự rời đi, Cố Thanh Phong cười quái dị một tiếng, nhào tới trên hoàng kim, cảm nhận được kết cấu cứng rắn của chúng.

“Ha ha ha, của ta! Tất cả là của ta! Phát tài rồi” Cố Thanh Phong hưng phấn nói.

Kiếp trước của hắn cộng thêm kiếp này, cơ bản đều là quỷ nghèo túng, đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy một khoản tiền lớn như vậy, vừa nhìn đã thấy vui vẻ.

Cố Thanh Phong vui vẻ một lúc lâu, lúc này mới lưu luyến không rời bỏ hoàng kim bỏ vào Dị Độ không gian, lập tức thay quan phục mới.

Quan phục của Trừ Ma Sứ Huyền giai so với Hoàng giai thì có thêm một số hoa văn màu vàng thần bí phức tạp, dùng tơ vàng thêu, cảm giác cao cấp ngay lập tức được thể hiện ra.

Tục ngữ nói phú quý không về cố hương, như áo gấm đi đêm.

Cho nên, sau khi ăn mặc chỉnh tề, Cố Thanh Phong đi thẳng tới Trấn Ma ngục.

Đến Trấn Ma ngục, hắn đã có một cuộc khoe khoang kéo dài một canh giờ với các đồng liêu trước kia, cấp trên Lý ngục trưởng năm đó, cũng đã trở thành lão Lý của bây giờ.

Sau đó Cố Thanh Phong lại hẹn mọi người, buổi tối đi Thiên Hương lâu uống rượu, mọi người vui vẻ đáp ứng, Thiên Hương lâu chính là hang tiêu thụ vàng lớn nhất quận Ngô Đồng, một năm tiền lương của đám ngục tốt này cũng không đủ tiêu xài một lần, hôm nay có người mời khách, cho nên tất cả đều giành nhau đi.

Tuy nhiên người ở lại trực ban đêm xem như xui xẻo, bởi vì Trấn Ma ngục không thể không có người, cho nên bọn họ không đi được.

Sau khi khoe khoang xong, Cố Thanh Phong cầm công văn Lệ Thiên Nhận đưa, một đường thông suốt không bị trở ngại tiến vào tầng thứ nhất của Trấn Ma ngục.

Nhìn khung cảnh âm u ám quen thuộc trước mắt, Cố Thanh Phong trong lòng vui mừng khôn xiết.

“Ừm… cái mùi hôi thối ngột ngạt này, ừm… Đó là nhà ta không sai!” Vẻ mặt Cố Thanh Phong say mê.

“Tiểu Thi Mị…. Ta đến rồi~~~~~...”

Cố Thanh Phong không nói hai lời, đi thẳng vào phòng giam của Thi Mị, xa mấy ngày mà như mấy năm không gặp, thật là nhớ quá đi!

Răng rắc!

Cánh cửa nhà giam đã được mở ra.

Thi Mị bên trong bị hoảng sợ, vừa nhìn thấy Cố Thanh Phong tới, lập tức giống như phản xạ khuỵu đầu gối, hình thành phản ứng theo bản năng, biến thành một vị đại mỹ nhân yểu điệu mặc trang phục người hầu, tất đen, giày cao gót.

“Chủ nhân, ngài đã trở lại, mấy ngày nay ngài đã đi đâu, người ta nhớ ngài muốn chết rồi.” Tiểu Thi Mị ráng nặn ra vẻ mặt cười nói.

Cố Thanh Phong chỉ cảm thấy tâm trạng thoải mái, thầm nghĩ vẫn là bản thân mình dạy dỗ tốt.

“Ừm ngoan, chủ nhân cũng nhớ ngươi, mấy ngày nay ta không có ở đây, ngươi có luyện tập thật tốt không?”

“Người ta mỗi ngày đều luyện tập, luyện đến chân người ta đau lắm luôn.” Nói xong, còn cởi giày cao gót xoa xoa chân nhỏ.

“Đừng ồn ào, ngươi là xác chết thì đau cái gì, mau để cho ta kiểm tra thành quả một chút.”

“Vâng, chủ nhân.”

Tiểu Thi Mị mang giày vào định bắt đầu, nhưng lại bị Cố Thanh Phong ngăn lại.

“Ai ngươi chờ một chút, ta đi lấy một thứ.”

Vì thế Cố Thanh Phong quay đầu đi tới phòng giam của Nhãn Ma, Nhãn Ma nhìn thấy Cố Thanh Phong đến, sợ tới mức trốn ở góc phòng, dùng cánh che mắt, không dám nhìn hắn.

Có vài phần ý bịt tai trộm chuông. (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang đi, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy).

(Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang đi, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy).

Cố Thanh Phong cũng không quen với nó, trực tiếp nâng nó lên, muốn mang đi.

Đôi cánh của Nhãn Ma không ngừng vỗ bịch bịch: “Ngươi muốn mang ta đi đâu!”

Cố Thanh Phong không trả lời nó, ngược lại gắt gao nhìn chằm chằm Nhãn Ma trong chốc lát: “A? Mắt của ngươi tốt rồi? Không chảy máu nữa? Như vậy cũng không tốt, không khớp với hình tượng của ngươi, thân là yêu ma, toàn thân đầy máu me, như vậy mới khí phách.”

Cố Thanh Phong nói xong, ngón trỏ tay phải và ngón giữa khép lại, hung hăng đâm một cái!

“Ah ah! Đôi mắt của ta! Đôi mắt của ta!”

Sau khi một nén nhang, tròng mắt to chảy máu, vẻ mặt không thể luyến tiếc, làm máy chiếu ở trong phòng giam của Thi Mị, còn là loại mang hiệu ứng âm thanh.

Cả phòng giam biến thành một sân khấu, vô số ánh đèn chiếu lên người Tiểu Thi Mị, Tiểu Thi Mị nóng bỏng nhảy múa.

“Ừm,đúng vậy, quả thật có tiến bộ, bài nhảy cực lạc tịnh thổ tiếp theo, ngươi thay đổi trang phục người hầu, đổi thành quần áo thủy thủ, tất đen cũng phải đổi, không thể mang tất dàhết, mà đổi thành quá đầu gối, nhất định phải chừa ra vùng tuyệt đối.”

Rất nhanh, Tiểu Thi Mị dựa theo chỉ thị của Cố Thanh Phong, hoàn thành cải trang.

Ngay lập tức Cố Thanh Phong lại thông qua linh hồn lực cấp tông sư, truyền âm nhạc cực lạc tịnh thổ cho Nhãn Ma, để cho Nhãn Ma cất cao giọng hát.

Giai điệu quen thuộc vang lên, Tiểu Thi Mị cũng theo đó nhảy múa, hai mắt Cố Thanh Phong nhìn tỏa sáng: “Đúng đúng đúng, chính là loại cảm giác này, ngắn một chút, ngắn hơn chút nữa.”

Nghe những bản nhạc quen thuộc, xem những điệu múa quen thuộc và môi trường sân khấu hiện đại xung quanh, Cố Thanh Phong có cảm giác như trở về quê hương của mình.

Nhưng cuối cùng đây cũng là giả mạo, là hư ảo, haizz, ai có thể hiểu được nỗi lòng của một lãng tử không có nhà để về, chỉ có thể nhớ nhà theo cách này.

Trong lúc nhất thời Cố Thanh Phong vô cùng xúc động, nước mắt không nén nổi từ khóe mắt chảy xuống.

Một canh giờ sau, Cố Thanh Phong lạong choạng từ trong phòng giam của Tiểu Thi Mị đi ra.

Tại sao lại nói loạng choạng chứ?

Bởi vì bị lắc lư nên hơi lóa mắt.

Hiện tại trong đầu Cố Thanh Phong tất cả đều là các nhân vật anime xinh xắn, thứ đó thật sự hóa mắt.

Chần chừ một lúc lâu, Cố Thanh Phong mới đột nhiên nhớ tới: “Hử? Hôm nay mình tới ngục Trấn Ma để làm gì vậy ta?”