Chương 85: Không Thì Ngươi Cho Rằng Ta Đang Làm Gì? (1)

Bên trong đại điện, ba người kể lại chuyện ở thôn Hắc Thủy sinh động như thật, Hà Phong Hoa nghe mà trợn mắt há mồm, giống như đang nghe Thiên Thư.

Nói thật, một chữ gã cũng không tin.

Nhưng mà cho đến khi Cố Thanh Phong lấy ra Trừ Ma lệnh của mình, Hà Phong Hoa ngay lập tức thất thố.

Trừ Ma lệnh ngoại trừ là tượng trưng của thân phận, trận pháp được thiết lập bên trong có thể bắt được khí tức tử vong của yêu ma, tương đương với binh khí ghi chép chiến tích. Ngươi gϊếŧ chết bao nhiêu yêu ma, bên trong liền hút lấy từng đó khí tức, căn cứ vào những khí tức này, có thể đánh giá số lượng, chủng loại và thực lực cảnh giới của yêu ma.

Hà Phong Hoa cầm lấy Trừ Ma lệnh của Cố Thanh Phong, cảm nhận được bên trong khí tức tử vong của yêu ma chi chít đếm mãi không hết. Những yêu ma này tuy rằng cảnh giới không cao, cơ bản đều là Tôi Thể tứ trọng, nhưng số lượng lại nhiều không sánh được. Hơn nữa sau khi cảm thụ được khí tức tử vong của Kính Yêu, loại khí tức chỉ thuộc về đại yêu này khiến cho mặt mày của Hà Phong Hoa giống như màu gan heo.

Chỉ chốc lát sau, gã đã kích động đến toàn thân run rẩy, sắc mặt đỏ bừng: “Ngươi thật sự đã gϊếŧ Thất Ma Tướng?”

“Chính xác trăm phần trăm, khí tức tử vong bên trong Trừ Ma lệnh không làm giả được.”

Hà Phong Hoa càng ngày càng kích động, lại có chút thất thố, gã đi qua đi lại trong phòng, hưng phấn nói: “Tốt! Đây chính là công lao bằng trời! Trừ Ma lệnh cứ đặt ở chỗ bản quan, ba người các ngươi trở về nghỉ ngơi, đợi bản quan bẩm báo cho Trấn Ma Ti xin cho các ngươi lãnh thưởng!”

“Tạ ơn đại nhân.” Gương mặt Vương béo và Hứa đần lộ vẻ mừng rỡ như điên, duy chỉ có Cố Thanh Phong khẽ nhíu mày, dường như đã nghĩ tới điều gì.

“Chúng ta cáo lui.”

Sau đó ba người liền rời đi.

Bên trong đại điện Nặc Đạt chỉ còn lại một mình Hà Phong Hoa.

Hà Phong Hoa thấy không còn ai, cũng không cần kìm nén nữa. Gã nhìn Trừ Ma lệnh trong tay Cố Thanh Phong, phát ra từng trận cười như điên, khóe miệng cũng sắp toét đến mang tai.

“Ha ha ha, là của ta, đều là của ta, ha ha ha ha…” Hà Phong Hoa bởi vì cười quá kịch liệt, dẫn đến toàn thân run rẩy, có thể thấy tâm trạng của gã ngay lúc này.

“Hà đại nhân, ngài đang cười cái gì đấy?”

Hà Phong Hoa nhất thời kinh hãi: “Ai!”

Gã xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cái đầu đang thập thò đang ở ngay cửa, chính là Cố Thanh Phong.

Lúc này Cố Thanh Phong cũng đang mỉm cười nhìn gã.

Hà Phong Hoa ngẩn người, nhanh chóng quản lý biểu cảm, cười gượng nói: “Ta đây không phải là mừng thay cho ngươi sao? Ngươi lập công lớn như thế, Thượng Quan như ta đay cũng được thơm lây.”

Cố Thanh Phong lại cười mỉm: “Thì ra là như vậy, thuộc hạ còn tưởng rằng ngài muốn tham ô công lao của ta chứ.”

Hà Phong Hoa thắtt tim một cái, nhưng trên mặt vẫn mỏm cười rất ung dung: “Tham ô? Tấm Trừ Ma lệnh ghi chép lại khí tức tử vong của yêu mà là của ngươi, đều đã được Trấn Ma Ti ghi vào sổ sách, bản quan cho dù muốn tham ô cũng không tham ô được. Ngươi cứ yên tâm đi, hơn nữa bản quan đi ngay ngồi thẳng, tuyệt đối sẽ không làm loại hành vi của lũ tiểu nhân này.”

“Ò, vậy thì thuộc hạ an tâm rồi.” Cố Thanh Phong tiếp tục mỉm cười nói.

“Khụ.” Hà Phong Hoa ho nhẹ một tiếng: “Ngươi còn có chuyện gì à?”

Cố Thanh Phong lắc lắc đầu.

“Vậy thì lui xuống đi, đi đường vất vả mau mau trở về nghỉ ngơi.”

“Được, thuộc hạ cáo lui.”

Nói xong, Cố Thanh Phong liền đi.

Hà Phong Hoa đứng tại chỗ hồi lâu. Qua một hồi, gã vội vàng chạy ra cửa, lấm lét nhìn trái phải, phát hiện Cố Thanh Phong xác thực đã đi rồi, lúc này mới thở dài một hơi, lập tức đóng cửa lại, một mình trốn trong đại điện tiếp tục cười như điên.

“Ha ha ha… thằng ngu này! Vậy mà tin thật! Trừ Ma lệnh cho dù là của ngươi, người khác không cướp được, nhưng mà khí tức bên trong đã bị trận pháp hút lấy. Chỉ cần tìm một vị trận pháp đại sư là có thể chuyển toàn bộ những khí tức kia qua Trừ Ma lệnh của ta. Đến lúc đó, ha ha ha… toàn bộ công lao chính là của ta rồi!”

Hà Phong Hoa càng nghĩ càng hưng phấn, dường như đã nhìn thấy được dáng vẻ thăng quan phát tài, đi về hướng đỉnh cao của nhân sinh.

“Chờ ta xác định công lao trước đã, sau khi đã đóng đinh vào cột rồi, mặc cho ngươi lăn qua lăn lại thế nào, lời của một kẻ thấp kém như ngươi căn bản sẽ không có ai tin. Ha ha ha… Trừ Ma sứ Địa giai đã ở trong tầm tay của bản quan rồi!”

Hà Phong Hoa kích động giống như con kiến trên chảo nóng, căn bản ngồi không yên, đi tới đi lui bên trong đại điện, thỉnh thoảng còn phát ra một tràng cười ngây dại. Hiển nhiên là đang ảo tưởng đến viễn cảnh mình lên làm Trừ Ma sứ Địa giai.

“Hà đại nhân, ngài lại đang cười cái gì thế?”

Hà Phong Hoa giật mình kinh sợ, bị dọa đến độ toàn thân run rẩy. Gã ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người đang lén lén lút lút ở ô cửa sổ.

Hiển nhiên chính là Cố Thanh Phong!

“Ngươi… ngươi ngươi ngươi! Ngươi lại quay lại đây làm gì?”

Hà Phong Hoa chỉ cảm thấy hiện tại trái tim mình đang đập điên cuồng, một mặt là bị Cố Thanh Phong doạ sợ, mặt khác là lo lắng Cố Thanh Phong đã nghe được những lời mình vừa lẩm bẩm.

Khí tức tử vong của Yêu ma còn chưa chuyển, lúc này không thể thêm chuyện được.

“Thuộc hạ quên một chuyện, cho nên đặc biệt quay trở lại.” Cố Thanh Phong mỉm cười như mọi khi nói.

“Chuyện gì?”

“Quên cầm Trừ Ma lệnh của ta.”

Hà Phong Hoa lúc này mặt liền biến sắc, trong lòng hồi hộp, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Ngươi cầm Trừ Ma lệnh đi, bản quan làm sao xin công cho ngươi được. Đại sự liên quan đến Thất Ma Tướng cần gặp mặt trực tiếp với Trừ Ma sứ Huyền giai Lệ đại nhân, dựa vào cấp bậc của ngươi căn bản không gặp được Lệ đại nhân đâu.”