Chương 67: Vương Béo “Ra Dẻ”

Kể từ khi Vương béo biết cương thi này chỉ tương đương với võ giả tụ khí tứ trọng thì lập tức run lên, không thể chờ đợi mà muốn biểu hiện trước mặt Cố Thanh Phong, vuốt mông ngựa một phen.

Nhưng mà Vương béo không biết là vuốt mông ngựa không xong lại vuốt trúng đùi ngựa.

“Ngươi nói ai là rác rưởi?” Cố Thanh Phong biểu cảm không tốt, yếu ớt nói.

Nháy mắt Vương béo phản ứng lại, trong lòng hơi hồi hộp một chút.

Hỏng! Quên mất là Cố đại nhân cũng là Tụ khí Tứ trọng.

Vương béo lại tưởng tượng ra dáng vẻ hẹp hòi của Cố Thanh Phong. Bị yêu ma lừa mà đã không buông tha như thế, bây giờ bị mình vô tình chọc mỉa một câu, vậy không phải sẽ liều mạng với mình sao?

“Đại nhân bớt giận, đại nhân bớt giận, thuộc hạ nói Hồ Lương, không phải nói ngài…”

Gã còn tiếp tục giải thích, có điều Hồ Lương đã lao đến.

Đôi mắt nhỏ của Vương béo trừng to lên. Đồ khốn này, nếu không phải do ngươi thì ta có thể nói sai sao?

Gã lập tức nén giận xuất thủ, nâng lên chiếc đùi còn có thể lớn hơn phần eo của người trưởng thành, hung hăng đá một cước vào người Hồ Lương.

Một cước này, phát huy vô cùng tinh tế Tụ khí Bát trọng của người có thể trọng ba trăm cân (tương đương 150kg)!

Hồ Lương giống như đạn pháo bay ra bên ngoài, đυ.ng ngã một tấm bia mộ. Cơ thể cương thi vốn dĩ đã cứng rắn cũng suýt chút nữa thì tan ra thành từng mảnh.

“Ối? Còn chưa chết hả?” Vương béo nhìn thấy Hồ Lương giãy dụa đứng dậy, lúc này bước đi nhanh đến mức lục thân không nhận để đi về phía Hồ Lương.

Ai ngờ Hồ Lương bò dậy cũng không tiến công ngay lập tức mà ngược lại ngửa mặt lên trời gào to!

Gàoo!

Một tiếng thi rống chấn động khắp núi rừng!

Vương béo muốn móc móc lỗ tai, kết quả lại phát hiện ngón tay quá to, không móc vào được, đành phải làm bộ rút ngón tay ra thổi thổi, đang muốn mở miệng giả vờ.

Mặt đất… bắt đầu rung động!

Sau đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của Vương béo, mảnh bia mộ nứt ra từng cái một, từng bàn tay hư thối khô héo chồi lên từ mặt đất vươn ra bên ngoài.

Ngay sau đó, một con cương thi, hai con cương thi… một trăm con, hai trăm con!

Điên cuồng chui ra từ trong lòng đất. Phóng tầm mắt nhìn ra thấy đứng lít nha lít nhít đầy mộ địa!

Nhưng mà như vậy vẫn chưa xong, đến tiếp sau đó vẫn có không ít cương thi leo ra từ trong đất. Bọn chúng đều có đôi mắt đỏ ngòm, bên trong đầu sự khát máu điên cuồng!

Gàoo!!

Hơn trăm con cương thi giận dữ hét lên, tiếng gào từ cuống họng này giống như xông lên tận mây đen, ánh trăng lạnh lùng chiếu trên phần lớn mặt đất.

Rống xong, đôi tròng mắt màu máu của bọn chúng đồng loạt nhìn về phía Vương béo ở gần nhất!

Vương béo lập tức cảm thấy máu cả người mình đông cứng lại, toàn thân cứng đờ, ngã ngồi trên mặt đất.

Trên mặt đất đúng lúc có một hòn đá sắc bén, đâm mạnh vào da thịt, đau đớn làm gã giật mình bừng tỉnh, thậm chí chưa kịp đứng dậy, hai tay hai chân hợp lực, đang ngồi trên mặt đất bò trở lại.

Tốc độ nhanh đến mức Cố Thanh Phong vừa nhìn thấy đã thầm kinh ngạc, cảm giác còn nhanh hơn lúc Vương béo chạy bình thường.

Vương béo nhanh chóng núp vào sau lưng của Cố Thanh Phong, run rẩy nói: “Cố… Cố đại nhân, hay là ngài lên đi.”

Vương béo cũng không ngốc, những thây ma này tuy rằng cấp bậc không cao, một mình gã gϊếŧ mấy chục con cũng không thành vấn đề, nhưng mấy trăm con lận đó? Mỗi người một miếng nước bọt đã có thể nhấn chìm gã, đương nhiên thây ma sẽ không nhổ nước bọt.

Cố Thanh Phong nhìn đám thây ma dày đặc trước mắt, khóe miệng lộ ra vẻ hung ác, tâm tình hắn vốn đang không tốt không chỗ phát tiết, hiện tại thật sự là như đang buồn ngủ lại có người cho cái gối đầu, thật tâm lí mà.

Hắn hơi quay đầu lại, liếc nhìn Hứa Phàm sắc mặt tái nhợt: “Thôn Hắc Thủy có bao nhiêu thôn dân?”

Hứa Phàm run lẩy bẩy trả lời: “Chắc là hơn năm trăm.”

“Cũng được, vừa đủ để ta trút giận.”

Cố Thanh Phong xoay cổ hai cái, sau đó dùng lực dưới chân.

Chỉ nghe ầm một tiếng!

Mặt đất dưới chân hắn trong nháy mắt nứt ra, cả người lao về phía hơn 500 thây ma như một viên đạn đại bác.

Cảm giác lúc đó như đang chơi bowling vậy.

Cố Thanh Phong như một chiếc xe tăng bằng thịt trong cơn thịnh nộ lao vào đám thây ma, hắn đi đến đâu, thây ma chết như ngã rạ đến đó.

Một cú đấm mạnh mẽ vung ra, dưới sự gia trì của cơ thể kim cương và sức mạnh chín trâu hai hổ, cú đấm dễ như trở bàn tay này lại gây ra những trận nổ vang trời.

Oàng!

Đầu của một con thây ma đã bị hắn trực tiếp cho nổ tung!

“Sảng khoái”

Cố Thanh Phong cười lớn, cảm giác một đấm đánh ngã một bạn nhỏ thật khiến hắn sảng khoái.

Hơn nữa, những thây ma này cũng không sợ chết, ngay cả khi đồng đội của chúng bị gϊếŧ, chúng cũng vẫn tiếp tục tấn công.

Rất nhanh thôi Cố Thanh Phong đã bị đám thây ma bao vây, vô số cánh tay cùng răng nanh xông tới công kích hắn, hắn vốn không tránh không né, cơ bắp trong cơ thể khẽ động, tức khắc từ trong cơ thể một cái chuông lớn màu vàng nhạt trong suốt bay ra.

Chính là Kim Chung Tráo!

Đoong!

Tiếng chuông vang lên, những thây ma đang đến gần lần lượt bị bật ra xa bởi lực phản chấn.

Giống như đang đóng phim, những thây ma kia đeo dây an toàn, bị tốc độ như nhanh gió thổi bay, có con thậm chí còn bay cao hơn năm mét, cuối cùng tầng tầng lớp lớp rơi xuống theo đường vòng cung.

Cố Thanh Phong càng đánh càng hăng, chỉ thấy hắn nghiêng người đá ngang một cái, thắt lưng giống như một chiếc đồng hồ được lên dây cót, đột nhiên phát lực, ảnh cước trong nháy mắt bay khắp trời, đám thây ma bên phải bị xé toạc.

Hắn lại duỗi bàn tay lớn ra, giống như chơi bóng rổ, chụp mạnh lấy đầu một con thây ma, sau đó xoay một vòng!

Hắn hoàn toàn coi con thây ma đó như cây gậy, và đập nát trong đám thây ma.

Sau khi quay ba vòng, thây ma trong tay hắn tay chân không nguyên vẹn, đầu cũng bị Cố Thanh Phong nặn thành hình thù dị dạng.