Tên béo là Vương Sơn, người cũng như tên, giống như một ngọn núi thịt, nhìn qua ít nhất cũng một trăm năm mươi cân.
Người gầy gò tên là Hứa Phàm, người cũng như tên nốt, nhìn qua rất bình thường.
Đợi sau khi các đội thu nhận thuộc hạ xong, Hoàng chấp sự liền dẫn mọi người trở lại nha sở đi tìm Hà Phong Hoa.
Hà Phong Hoa ở trước mặt mọi người lại bắt đầu tỏ vẻ quan uy, phát biểu một tràng giang đại hải không chút ý nghĩa, sau đó bắt đầu phân công.
Quy củ của Trấn Ma Ti, mỗi vị Trừ ma sứ Hoàng giai đều phải có trách nhiệm với một khu vực, chuyên quản lý sự kiện yêu ma ở khu vực đó.
Cực giống hệ thống trách nhiệm Bảo Liên mà Cố Thanh Phong lãnh đạo ở kiếp trước.
Lúc phân công, Cố Thanh Phong nghe thấy Vương Sơn, Vương béo ở sau lưng đang thì thầm như niệm kinh.
“Ông trời phù hộ, ông trời phù hộ, tuyệt đối đừng là thôn Hắc Thủy, tuyệt đối đừng là thôn Hắc Thủy…”
Cố Thanh Phong rất là hiếu kỳ, không nhịn được hỏi: “Thôn Hắc Thủy thì sao?”
Vương béo kinh hãi: “Cố đại nhân, không phải chuyện này ngươi cũng không biết chứ?”
“Bản quan vừa mới nhậm chức, nào có biết gì.”
“Cố đại nhân của ta ơi, chuyện khác ngài không rõ, nhưng mà chuyện này ngài nhất định phải rõ ràng. Trừ ma sứ Huyền giai – Dương đại nhân chết cách đây không lâu, chính là chết tại thôn Hắc Thủy này!”
Cố Thanh Phong trong nháy mắt kinh sợ, chuyện Dương đại nhân chết thì hắn biết. Dù sao nếu như Dương đại nhân không phải bị diệt toàn quân, mình cũng không thể nào lên làm Trừ ma sứ Hoàng giai được.
“Dương đại nhân không phải chết ở rừng Khô Cốt sao? Tại sao lại thành thôn Hắc Thủy?”
“Rừng Khô Cốt chính là một khu rừng ở sau thôn Hắc Thủy, chỗ đó vốn dĩ là một bãi tha ma, sau đó không biết phát triển thành rừng cây từ lúc nào. Bởi vì trong rừng luôn có thể nhìn thấy xương khô, cho nên gọi rừng Khô Cốt.
Thôn Hắc Thủy đó tuyệt đối là chỗ hung hiểm! Dương đại nhân thân là Trừ Ma sứ cấp Huyền, cường giả chân khí cảnh, mang theo bốn vị Trừ Ma sứ cấp Hoàng, cuối cùng toàn quân bị diệt ngay tại chỗ. Nơi đó có bao nhiêu hung hiểm có thể tưởng tượng được.
Hà Phong Hoa đại nhân tiếp nhận ban của Dương đại nhân, liền phụ trách huyện âm Sơn, mà Thôn Hắc Thủy chính là thôn trực thuộc huyện âm Sơn. Cho nên, chúng ta tuyệt đối không thể bị phân đến thôn Hắc Thủy được!”
Cố Thanh Phong càng ngày càng hiếu kỳ: “Chết nhiều người như thế, Trấn Ma Ti chúng ta cũng không có chút động thái nào sao? Chắc chắn sẽ phái Trừ ma sứ mạnh hơn đi diệt trừ yêu ma ở thôn Hắc Thủy chứ nhỉ.”
“Sao lại không phái người? Đương nhiên là có rồi, nghe nói sau khi Dương đại nhân chết, Trừ Ma sứ cấp thiên Lệ Thiên Nhận Lệ đại nhân rất tức giận, lúc này liền phái một vị Trừ Ma cấp Địa, ba vị Trừ Ma sứ cấp Huyền đi tới thôn Hắc Thủy.”
“Trừ Ma sứ Địa giai cũng đã ra tay, ngươi còn sợ cái gì? Lẽ nào yêu ma không bị diệt trừ?”
“Trừ Ma sứ Địa giai là tự thân xuất mã, nhưng bọn họ quanh quẩn ở thôn Hắc Thủy mấy ngày, căn bản không có phát hiện tung tích của yêu ma!”
Nói đến đây, Vương béo mặt đầy hoảng sợ, thịt mỡ trên mặt cũng run rẩy theo: “Kiểu cường giả mạnh mẽ như Trừ Ma sứ Địa giai không thể ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào một thôn được, cho nên bọn họ liền rút lui. Họ còn rút ra được một kết luận, nói yêu ma phạm án có thể là gây án không cố định, không phải là yêu ma bản địa, khả năng đã đi rồi.”
“Yêu ma đi rồi ngươi còn sợ gì nữa?”
“Cố đại nhân của ta ơi, loại lý do thoái thác để trấn an lòng người này mà ngài cũng tin?” Gương mặt Vương béo lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Yêu ma là thứ giống như loài chó, đều có địa bàn của mình. Có rất ít yêu ma yêu thích đi lại hỗn loạn, nhất là loại địa điểm nặng âm khí như rừng Khô Cốt, yêu ma càng cực kỳ yêu thích, nhất định không muốn vứt bỏ.
Theo thuộc hạ thấy, yêu ma kia nhất định là linh trí cực cao, thấy Trừ Ma sứ Địa giai vừa đến liền trốn đi. Chờ bọn họ đi rồi, bọn chúng nhất định sẽ tiếp tục gây án!”
Cố Thanh Phong không hiểu: “Một Trừ Ma sứ thực tập như ngươi mà chuyện này cũng có thể nhìn ra, lẽ nào Trừ Ma sứ Địa giai không biết yêu ma sẽ còn tiếp tục gây án sao? Vậy vì sao lại không tiếp tục ngồi đợi?”
“Bởi vì không cần thiết.”
“Không cần thiết?”
“Đúng, dám hỏi Cố đại nhân, bách tính nghèo khổ của một thôn quan trọng, hay là quan to quý nhân trong một tòa thành trì quan trọng?”
Cố Thanh Phong nhíu mày, hắn đã hiểu ý trong lời nói của Vương béo.
“Trừ Ma sứ Địa giai đều tồn tại để trấn thủ một thành, trong thành có rất nhiều người quyền cao chức trọng. Một khi trong thành có yêu ma quấy phá, kinh động đến những người đó, mà Trừ Ma sứ Địa giai lại không ở trong thành, những người đó nhất định sẽ tấu lên triều đình. Nhưng mà người trong thôn lại không biết, bởi vì bọn họ không có biện pháp, không thể nói cho người phía trên nghe. Cho dù chết hết cũng sẽ đè xuống.”
Lời này khiến cho Cố Thanh Phong thầm kinh hãi, bởi vì lời này quá thực tế và đều là sự thật.
Cho dù trong thành không có yêu ma tác loạn, cho dù thôn Hắc Thủy có tồn tại yêu ma, nhưng Trừ Ma sứ Địa giai vẫn lựa chọn trấn thủ thành trì, mà không phải đến thôn Hắc Thủy ngồi chờ. Dù cho thôn Hắc Thủy có chết hết cũng không ảnh hưởng tới bọn họ.
Nhưng một khi có một vị tai to mặt lớn xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ không thể thiếu một bài sớ vạch tội không làm tròn chức trách.
Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Phong cảm nhận được sự u ám ở thế giới này. Hắn không nén nổi nảy sinh một nghi hoặc, Trấn Ma Ti rốt cuộc được thành lập như thế nào?
Là để bảo hộ thiên hạ thương sinh lê dân bách tính? Hay là người nắm quyền vì bảo vệ chỗ đứng của mình trong chiến trường chính trị?
“Cố đại nhân, ngài hiểu rồi chứ? Cho nên nói, thôn Hắc Thủy tuyệt đối không đi được. Đúng rồi Cố đại nhân, ngài và Hà đại nhân quan hệ thế nào? Hay là ngài đi liên hệ chút, nhờ cậy Hà đại nhân đừng phân chúng ta đến thôn Mặc Thuỷ.”