Chương 115: Bớ Người Ta! Có Người Muốn Ăn Thịt Yêu Ma (3)

Ảnh Yêu sững sờ, không biết hắn có ý gì. Nhưng mà rất nhanh, dựa theo động tác của Cố Thanh Phong, Ảnh Yêu đã hiểu.

Chỉ thấy Cố Thanh Phong phát động ngự hỏa thiên phú gọi bạch cốt yêu hỏa từ trong cơ thể ra. Bạch cốt yêu hỏa trong nháy mắt đã bọc quanh toàn thân Cố Thanh Phong.

Tức khắc, hắn đã trở thành một người lửa toàn thân phát ra ánh sáng bàng bạc.

Trong nháy mắt ánh sáng trắng đã xua tan đi bóng râm.

Nhưng mà, còn chưa xong đâu!

Ánh sáng còn chưa đủ!

Cố Thanh Phong lại đồng thời khởi động thân thể Kim Cương Bất Hoại, ánh sáng vàng vô cùng sáng chói xuất hiện trên thân!

Kim quang cùng bạch hỏa cùng nhau toả sáng, hai loại màu sắc nháy mắt dung hoà thành một, ngọn lửa tức khắc biến thành màu vàng, trong nhất thời kim quang trỗi dậy!

Khoảnh khắc đó, Cố Thanh Phong giống như thiên đế, toàn thân bùng lên ngọn lửa màu vàng giáng xuống nhân gian, cũng giống như mặt trời rơi xuống trái đất, xua đuổi tất cả hắc ám!

Đương nhiên là giống Siêu Saiyan nhất!

Ánh sáng vàng rực rỡ xuyên thủng bóng đêm, chiếu vào người Ảnh Yêu. Bóng người đen như mực của Ảnh Yêu nhất thời không chốn dung thân, Di Hình Hoán Ảnh cũng tạm thời mất đi hiệu lực.

Ảnh Yêu cực kỳ sợ hãi, nó vội vã chạy về phái bóng cây cách đó không xa.

Tuy rằng kim quang xua đuổi không ít bóng tối, nhưng mà đừng quên ánh sáng chỉ chiếu thẳng, phía sau một số cây cối cách đó không xa vẫn còn bóng.

Đó chính là cơ hội sống của Ảnh Yêu.

Nhưng mà Cố Thanh Phong vất vả lắm mới phá được Di Hình Hoán Ảnh của đối phương, làm sao có thể mặc nó lẩn vào bóng đêm lần nữa.

Lúc này hắn vung tay lên, một chùm bạch cốt yêu hỏa bị hắn ném về phía trước đường chạy trốn của Ảnh Yêu, phiến rừng đó lập tức bốc cháy!

Bóng đen trong nháy mắt bị ánh lửa xua tan.

Ảnh Yêu cũng không ngốc, nó liền vội vàng chuyển hướng, nhưng Cố Thanh Phong càng nhanh hơn, vung ra nhiều chùm bạch cốt yêu hỏa về phía bốn phương tám hướng, trực tiếp phóng hỏa đốt rừng.

Lần này, Ảnh Yêu triệt để không còn đường trốn.

Sắc mặt nó khó coi nhìn chằm chằm Cố Thanh Phong: “Cho dù ngươi chặn đường lui của ta thì sao? Ta thân là cái bóng, bất tử bất diệt, ngươi không gϊếŧ được ta, cho dù ngươi cũng có Ảnh chi lực thì cũng chẳng ăn thua gì. Liên tục thi triển Di Hình Hoán Ảnh, ta có thể cảm nhận được Ảnh chi lực bên trong cơ thể ngươi không còn nhiều nữa, muốn gϊếŧ ta cũng không đủ.”

Cố Thanh Phong cười: “Ta nghĩ có thể ngươi đã hiểu lầm rồi, ta chặn ngươi lại cũng không phải muốn gϊếŧ ngươi.”

Ảnh Yêu hừ lạnh một tiếng: “Không muốn gϊếŧ ta? Vậy ngươi chính là muốn cạy miệng ta lấy tình báo về Huyết Ma giáo sao? Đừng có mơ!”

Cố Thanh Phong lắc đầu: “Ta không có hứng thú với Huyết Ma giáo.”

Ảnh Yêu sững sờ, tựa hồ như nghĩ tới điều gì, đột nhiên phẫn nộ nói: “Vậy ngươi muốn làm gì? Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Độc dược chỉ có một bình, hết rồi.”

Cố Thanh Phong nhất thời cạn lời.

“Mẹ nhà ngươi! Lão tử biết là đã hết rồi, lão tử không cần độc dược.”

“Vậy rốt cuộc ngươi muốn làm gì!”

“Đánh ta.”

“Cái gì?” Ảnh Yêu cảm thấy hình như mình đang nghe nhầm thì phải.

“Đánh ta thật mạnh bạo vào, chỉ cần ngươi đánh lão tử cho sướиɠ, lão tử sẽ để cho ngươi đi. Thế nào?”

Ảnh Yêu tam quan vỡ nát nhìn Cố Thanh Phong: “Ngươi có phải bị bệnh hiểm nghèo gì không? Vì sao ngươi không phải đuổi theo lấy độc dược của ta, thì lại là đuổi theo bảo ta đánh ngươi?”

“Nói ít thôi, có đánh không?” Cố Thanh Phong không kiên nhẫn hỏi.

“Ta không đánh đấy, ngươi có thể làm gì được ta? Ngược lại ngươi cũng không gϊếŧ nổi ta.” Ảnh Yêu có chút dương dương tự đắc nói, mặc dù nó không biết vì sao Cố Thanh Phong lại có khuynh hướng muốn bị tra tấn biếи ŧɦái như vậy, nhưng mà nó biết rõ, chỉ cần là yêu cầu của địch nhân thì nhất định không được thỏa mãn.

Lúc này nó cũng có chút vui mừng vì trận săn đuổi trước đó đã tiêu hao không ít Ảnh chi lực trong cơ thể Cố Thanh Phong, chút lượng còn lại không thể uy hϊếp được mình.

Cố Thanh Phong giận quá hoá cười: “Đã nể mặt mà không cần đúng không? Ngươi cảm thấy Ảnh chi lực còn dư lại của ta không thể gϊếŧ ngươi?”

“Ừa.”

Ảnh Yêu khá là tự tin đáp một tiếng.

“Khặc khặc khặc…” Cố Thanh Phong đột nhiên cất tiếng cười to: “Ngươi có biết không, ta thích dáng vẻ đầy tự tin của ngươi rồi đấy. Hễ nghĩ tới tiếp theo có thể hung hăng giẫm lên vẻ tự tin trên khuôn mặt ngươi ở dưới chân, nghiền nát thành bã, tâm tình không khỏi cảm thấy vui thích.”

Trong lòng Ảnh Yêu thịch thịch một cái, tiếng cười của Cố Thanh Phong khiến nó không kiềm chế được nỗi sợ hãi. Tiếng cười đó nó rất quen thuộc, năm đó trong Thất Ma Tướng bọn nó rất nhiều người lúc tàn sát nhân tộc cũng đều cười như vậy.

Chỉ là hôm nay đã đảo ngược lại vai, thủ đoạn của tên nhân tộc này thật sự tàn nhẫn giống như bọn nó.

Quả thực còn giống yêu ma hơn cả yêu ma, yêu ma chính tông là nó ngược lại có hơi giống thiếu nữ nhân tộc sắp bị ăn thịt.

“Bớt làm ra vẻ đi, ngoại trừ Ảnh chi lực cùng nguồn gốc với ta thì trên đời này không có gì có thể gây tổn thương được ta.” Ảnh Yêu có chút chột dạ nói.

Nụ cười Cố Thanh Phong càng ngày càng dữ tợn: “Ồ? Thế à? Vậy ngươi chột dạ cái gì? Thật ra ta vẫn luôn rất tò mò, nếu như ngươi thật sự là cái bóng, vậy cái bóng vì sao lại có ý thức của mình chứ? Hơn nữa Di Hình Hoán Ảnh cần dùng linh hồn lực định vị, ngươi có thể sử dụng chiêu này, chứng tỏ ngươi cũng có linh hồn.

Ngươi cảm thấy, ta nói có đúng không? Muội muội tốt của ta.”

Ảnh Yêu trong nháy mắt sợ bay màu, thế nào nó cũng không ngờ được rằng nhược điểm của mình cuối cùng vẫn đã bị Cố Thanh Phong phát hiện!

Cố Thanh Phong nói không hề sai. Thay vì nói nó là một cái bóng, chẳng bằng nói nó là thể sinh mạng tồn tại dưới hình thái tương tự như cái bóng. Mà thể sinh mạng chỉ cần có linh trí thì cũng có linh hồn!

Linh hồn và ánh sáng chính là hai cái nhược điểm lớn nhất của nó.