Năm đó khi Kính Yêu và nó tranh đoạt vị trí thứ hai, bản sao có thể tổn hại đến nó. Nếu không phải nó phát động ảnh vực, thi triển vô hạn thuấn di, miễn cưỡng dây dưa đến mức Kính vực tan vỡ, thì người thua chính là nó. Tuy rằng bản sao cũng có vô hạn thuấn di, nhưng hai người không ngừng thuấn di, căn bản ai cũng không đả thương được ai, chỉ xem xem âm vực của ai duy trì được lâu hơn mà thôi.
Có thể chiến thắng Kính Yêu chỉ đơn thuần dựa vào ưu thế âm vực. Quy tắc của Kính vực quỷ dị cho nên tiêu hao càng lớn, mà ảnh vực chỉ là bao phủ bóng tối, cho nên tiêu hao nhỏ, thời gian kéo dài lâu hơn.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kính Yêu cho tới bây giờ đều không phục nó, bởi vì thua rất uất ức.
…
“Có phải đang ở đây không!” Cố Thanh Phong đột nhiên vén một lùm cỏ ra nói.
Nhưng mà bên trong bụi cỏ không có một bóng người.
“Không phải ở đây sao?”
Cố Thanh Phong lại xoay người đi lùng sục những nơi khác.
“Ra đây!”
Cố Thanh Phong lại vồ vào hư không.
Ảnh Yêu thấy Cố Thanh Phong cách mình càng ngày càng gần, trái tim gần như nhảy lên cổ họng, tuy rằng nó không có tim.
Cuối cùng, Cố Thanh Phong đi tới trước bóng râm nơi Ảnh Yêu đang núp.
Đó là một phiến bóng cây, chỉ cần dạt cành cây ra là có thể nhìn thấy một bóng dáng đen như mực ở dưới bóng cây.
Khoảnh khắc này, Ảnh Yêu căng thẳng đến cực điểm.
Ngay khoảnh khắc Cố Thanh Phong muốn xốc cành cây lên, đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng động khe khẽ.
Cố Thanh Phong nháy mắt Di Hình Hoán Ảnh chạy về phía phát ra tiếng động.
Ảnh Yêu lập tức thở phào một hơi, đồng thời trong lòng thầm khen cho sự cơ trí của mình.
Thật ra tiếng động vừa rồi chính là hậu chiêu nó để lại trước khi chạy trốn, nó đã giả mạo thành bóng của một con thỏ hoang, vì để phát ra tiếng động, thu hút sự chú ý.
Không ngờ Cố Thanh Phong quả nhiên mắc bẫy.
Nhưng để đề phòng Cố Thanh Phong chợt quay trở lại, Ảnh Yêu nán lại tại chỗ ít nhất thời gian một nén nhang. Thấy Cố Thanh Phong mãi vẫn không xuất hiện, nó mới hoàn toàn yên tâm, biết Cố Thanh Phong đã đi tìm kiếm ở những khu vực khác rồi.
Dù sao phạm vi khu rừng này cực lớn, hắn không thể cứ nhìn chòng chọc vào một khu vực được.
Đột nhiên, Ảnh Yêu cử động.
Thân thể giống như bóng đen của nó như dòng chảy trôi tuột về nơi xa, lặng yên không một tiếng động.
Nó cảm thấy thời cơ cũng hòm hòm rồi. Nếu không đi, dựa vào mức độ biếи ŧɦái của tiểu tử đó, nói không chừng lát nữa sẽ phóng hỏa đốt rừng.
Nhưng mà, ngay khi nó chưa đi được mấy bước.
Bất thình lình!
Một âm thanh u ám dữ tợn truyền đến từ sau lưng nó.
“Tìm được ngươi rồi!”
Ảnh Yêu sợ hãi cả kinh, mạnh mẽ quay đầu, chỉ thấy bên trong khu rừng âm u, một khuôn mặt người trắng bóc được bóng cây bao phủ lốm đốm đang cười gằn với nó.
Chính là Cố Thanh Phong!
Một khắc này, Ảnh Yêu như rơi vào hầm băng! Nó bị sự xuất hiên bất ngờ của Cố Thanh Phong dọa đến đầu óc trống rỗng, trái tim gần như là ngừng đập.
Nhìn thấy nét mặt dữ tợn của Cố Thanh Phong, một suy nhĩ vô cùng kinh dị đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Ảnh Yêu.
Toang rồi! Ta sắp bị yêu ma ăn thịt rồi! Không đúng… Mẹ nó hình như ta mới là yêu ma?
Bớ người ta! Có người muốn ăn thịt yêu ma!
Cố Thanh Phong thấy Ảnh Yêu bị doạ sợ vãi đái cả quần, trong lòng thầm nghĩ: “Nhóc con, chỉ dựa vào chút mưu kế vặt vãnh đó mà còn muốn lừa lão tử”?
Lão tử có hơn mười năm kinh nghiệm cày phim điện ảnh, phim truyền hình, tiểu thuyết, loại tình tiết này đã thấy nhiều quá rồi. Mỗi khi nhân vật phản diện sắp tìm được nhân vật chính, cách đó không xa đều sẽ có động vật nhỏ phát ra động tĩnh, sau đó nhân vật phản diện sẽ bị thu hút đi qua.
Ngươi cho rằng lão tử sẽ mắc lừa?
Ồ chờ một chút… Không đúng, sao lại biến lão tử thành nhân vật phản diện rồi!
Mẹ nó đều tại Ảnh Yêu, chắc chắn nó đã cho lão tử uống rượu giả.
Ảnh Yêu sững sờ trong chốc lát, lập tức vội vàng phát động Di Hình Hoán Ảnh bắt đầu chạy trốn. Có điều lần này Cố Thanh Phong đã có kinh nghiệm, truy đuổi gắt gao đằng sau Ảnh Yêu, căn bản không cho Ảnh Yêu cơ hội thoát khỏi mình.
Hai người ngươi truy ta đuổi, người này cũng không thể làm gì được người kia.
Mỗi khi Cố Thanh Phong đuổi theo Ảnh Yêu muốn động thủ, nhưng mà tốc độ đánh của hắn làm sao có thể so được tốc độ của thuấn di, khoát tay một cái, đối phương đã xa tít tắp mù khơi.
Hai người giằng co rất lâu, thậm chí còn bắt đầu tám chuyện.
“Cố Thanh Phong, ngươi đuổi nữa cũng không có ích gì đâu. Ngươi và ta đều biết Di Hình Hoán Ảnh, ngươi hẳn hiểu rất rõ, chỉ cần ta không dừng lại, ngươi căn bản không bắt được ta, chi bằng từ bỏ đi.”
Cố Thanh Phong biết Ảnh Yêu đang nói thật, hơn nữa cứ tiếp tục giằng co như thế này thì cuối cùng người bất lợi vẫn là mình. Bởi vì Ảnh chi lực của hắn ít hơn Ảnh Yêu, hiện tại đã sắp thấy đáy rồi.
Nhưng mà Cố Thanh Phong sao có thể từ bỏ, trước đó hắn đã gáy không bắt được Ảnh Yêu sẽ không phải họ Cố nữa. Nam tử hán đại trượng phu, đã nói là làm.
Hôm nay nhất định phải làm thịt Ảnh Yêu!
Thế là Cố Thanh Phong vừa thuấn di vừa suy nghĩ, rốt cuộc nên hạn chế năng lực thuấn di của Ảnh Yêu thế nào.
Khoảnh khắc này, hắn nghĩ tới chín năm giáo dục bắt buộc của mình, chương trình học trong đó có liên quan tới bóng.
Cuối cùng, trong đầu Cố Thanh Phong chợt lóe ra một ý, hắn hiểu rồi!
Muốn khắc chế Di Hình Hoán Ảnh, đầu tiên phải loại bỏ bóng râm, chỉ cần không có bóng râm, Di Hình Hoán Ảnh sẽ không thể phát động.
Là sao để loại bỏ bóng râm?
Dĩ nhiên là dùng ánh sáng!
Giống như mặt trời không có bóng, ánh sáng chính là khắc tinh lớn nhất của cái bóng.
Nghĩ đến đây, Cố Thanh Phong không khỏi nhìn về phía Ảnh Yêu, hỏi: “Ngươi có tin vào ánh sáng chính nghĩa không?”