Cố Thanh Phong càng thêm vui vẻ, nhìn thế nào cũng thấy Hồng Lý rất thuận mắt, dù sao, ai có thể cự tuyệt một vị nữ yêu tinh xinh đẹp như hoa đây chứ?
Lúc này Hồng Lý cũng coi như hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, nàng ta trợn mắt há hốc mồm nhìn Cố Thanh Phong liên tiếp cạn ly, trong nội tâm đột nhiên sinh ra một ý niệm hoang đường trong đầu.
Có phải ta nhớ lầm hay không, thật ra ta không bỏ Huyết Linh Lung vào trong rượu?
Làm cho Hồng Lý vô cùng tò mò, cũng rất muốn uống thử một ly thử xem rốt cuộc có độc hay không.
Có điều Cố Thanh Phong cũng không cho nàng ta cơ hội, bởi vì hắn đã bắt đầu uống nguyên bình rồi.
“Cầm ly uống không đã, như thế này đi muội muội, ca ca, sẽ biểu diễn cho ngươi một màn vòi rồng hút nước, ta làm mẫu cho ngươi xem trước.”
Nói xong, Cố Thanh Phong cầm lấy bầu rượu nhắm ngay miệng mình, sau đó đầu nhoáng lên một cái, bầu rượu lắc lư theo, rượu bên trong nhất thời xoay tròn bị hắn hút vào trong miệng.
Ực ực ực..
Đing!
Vật chủ bị Ảnh Yêu công kích.
Độc kháng +1000+1000+1000…
Độc kháng đã đạt tới giới hạn trên, chúc mừng vật chủ đạt được thiên phú vạn độc bất xâm.
Bốp!
Cố Thanh Phong uống sạch một bình, học theo phong thái hào khách giang hồ, một màn ném bầu rượu xuống đất, bầu rượu rơi xuống vỡ toang.
Rượu còn sót lại trong bầu rượu rơi trên mặt đất, sàn nhà nhất thời phát ra tiếng xèo xèo do bị ăn mòn.
Hồng Lý ở một bên nhìn đến trợn tròn mắt, quả nhiên mình nhớ không lầm, trong rượu này quả thật có hạ độc, cũng may mình không nếm thử, chỉ là vì sao tiểu tử này không có chút phản ứng gì cả? Đây chính là kịch độc ngay cả tông sư cũng có thể bị độc chết đó!
“Còn rượu không muội muội?” Cố Thanh Phong còn chưa đã ghiền nên hỏi.
“Còn… Còn. “Hồng Lý hơi khó khăn gật đầu.
“Vậy còn không mau đi lấy?” Cố Thanh Phong trừng mắt, Hồng Lý không biết làm thế nào, ma xui quỷ khiến liền nghe theo hắn lại đi lấy một bình Tử Dương tửu.
Cố Thanh Phong uống một chén trước, nhất thời nhướng mày: “Sao rượu này không độc? ”
“Ah… Chỉ còn rượu, hết độc rồi. ”
Bốp!
Cố Thanh Phong nhất thời vỗ bàn, tức giận nói: “Có rượu không độc, thì khác gì nấu ăn mà không cho muối vào đâu chứ? Ngươi nhanh chóng lấy cho ta một phần độc dược bỏ vào trong rượu, ta hy vọng ngươi không nên không biết điều như vậy! ”
Hồng Lý: “??? ”
Nàng ta đã đầu độc không ít người, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được Cố Thanh Phong kỳ lạ như vậy.
Trong số các đối tượng từng bị nàng ta đầu độc, có người uống xong, phát hiện trúng độc, đánh nhau, sau đó chết bất đắc kỳ tử.
Có người trời sinh cẩn thận, căn bản là không uống.
Còn có người tự mang thuốc giải độc, sau khi uống phát hiện không có thuốc cứu.
Nhưng duy chỉ có Cố Thanh Phong lại không giống như vậy, uống xong nói không đủ.
Đây chính là một trong những kỳ độc của thiên hạ, Huyết Linh Lung đó! Tông sư cũng không chịu nổi, một Tụ khí tứ trọng như hắn dựa vào cái gì?
“Này! Ca ca ta đang nói chuyện với ngươi đó! Mau bỏ độc nhanh đi! ”
Hồng Lý lúc này thật sự là không nhịn được, chỉ thấy vẻ mặt hoảng sợ nói: “Vì sao ngươi không trúng độc? ”
“Ta sắp trúng độc rồi đó, chỉ thiếu một chút nữa thôi, ngươi mau cho ta một phần đi.” Cố Thanh Phong tính toán lừa lấy một lọ độc dược khác.
“Không có, chỉ có một bình, tất cả đều bị ngươi uống hết rồi.”
Hồng Lý vừa dứt lời.
Ầm!
Một tràng âm thanh mãnh liệt vang lên.
Cố Thanh Phong một quyền đánh ra, lực lượng cường đại đánh xuyên qua không khí, không chút lưu tình đánh vào đầu Hồng Lý tuyệt mỹ.
Bum!
Đầu Hồng Lý trong nháy mắt nổ tung, chỉ còn lại thân thể mềm mại không đầu dường như còn chưa kịp phản ứng, vẫn thẳng tắp ngồi ở chỗ ngồi.
“Mịa kiếp thật mất hứng, không tiếp đãi hoan nghênh lão tử thì thôi đi, ngay cả uống rượu cũng không cho tận hứng, cần ngươi có ích lợi gì?”
Cố Thanh Phong vừa nói, vừa thu Tử Dương Tửu còn lại vào không gian dị độ, dù sao một ngàn lượng bạc một bình, tuy rằng hiện tại có tiền, nhưng cũng không thể lãng phí, dù sao nhà địa chủ cũng không có của ăn của để.
Mà ngay trong khoảnh khắc hắn thu rượu vào, một màn quỷ dị xảy ra.
Chỉ thấy cổ Hồng Lý đứt gãy lại xuất hiện một mảng sương đen dày đặc như mực, sương đen không ngừng bắt đầu quay cuồng, cuối cùng tụ thành một chỗ, chỉ trong nháy mắt, một cái đầu tuyệt mỹ xuất hiện trên cổ.
Chính là Hồng Lý.
Lúc này mặt nàng ta lạnh như băng, một đôi con ngươi giống như nước thu giống như đóng băng, vô cùng lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Cố Thanh Phong.
Giờ phút này Hồng Lý đã phẫn nộ, đây là lần đầu tiên trong đời nàng ta bị người ta đánh trở tay không kịp.
Nhớ năm đó, hỉ nộ vô thường là đại danh của nàng ta, nữ yêu gϊếŧ người trong nụ cười là danh hiệu của nàng ta, nhưng hôm nay, nàng ta trăm triệu lần không nghĩ tới, nam nhân trước mắt này lại còn vui buồn thất thường hơn cả nàng ta.
Một giây trước còn gọi muội muội tốt, một giây sau lại trực tiếp đánh nổ tung đầu mình.
Hồng Lý có một đặc điểm, đó là khi nàng ta càng phẫn nộ, nụ cười trên khuôn mặt sẽ càng kiều diễm.
Bỗng dưng, Hồng Lý đột nhiên nở nụ cười, giống như một đóa hoa anh túc nở rộ, xinh đẹp yêu diễm lại nguy hiểm trí mạng.
“Ca ca tốt thật đúng là không hiểu gì về thương hoa…
Ầm!
Lại là một quyền mạnh mẽ mang theo âm thanh nổ tung!
Lời của Hồng Lý còn chưa nói hết, cái đầu tuyệt mỹ liền lần thứ hai bị nổ tung.
“Không có rượu độc còn dám gọi ta là ca ca tốt? Ngươi có xứng không?” Cố Thanh Phong cười nhạt nói.
Một giây sau, sương đen kịt như mực lại ngưng tụ ra đầu Hồng Lý, chỉ có điều, lần này, Hồng Lý không cười.
Nàng ta bắt đầu hét lên: “Ngươi là một nam nhân ông không có phong độ, Ngươi lại dám hai lần… ”
Ầm!
Đầu của Hồng Lý lại nổ tung.