Chương 107: Ngươi Hãy Dĩ Hoà Vi Quý (2)

“Ô…ư… ”

Thần sắc nha hoàn đột nhiên trở nên hoảng sợ, nàng ta không ngừng giãy dụa, muốn lớn tiếng kêu cứu, nhưng mà trong miệng lại chỉ có thể phát ra âm thanh ấp úng.

Cố Thanh Phong mỉm cười nhìn chăm chú vào nàng ta, không nhanh không chậm nói: “Ngươi có hiểu lầm gì với ta hay không? Ta đang nói chuyện đàng hoàng với ngươi, ngươi lại nghĩ ta dễ nói chuyện sao? Có phải ta cho ngươi mặt mũi rồi không?”

Cố Thanh Phong đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của nha hoàn, ý cười càng nhiều hơn: “Ngươi không phải nói dĩ hòa vi quý sao? Tại sao khi nạn nhân được đổi thành là chính mình, ngươi lại nóng vội rồi?”

Nha hoàn nhìn Cố Thanh Phong đang mỉm cười, ánh mắt vô cùng hoảng sợ, giống như đang nhìn một con yêu ma đội lốp người, nàng ta liều chết giãy dụa, nhưng đôi tay to kia lại giống như kẹp sắt, vững vàng nắm chặt cổ nàng ta, dường như muốn bóp đứt nó.

“Yên tâm đi, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, ngươi giống như tiểu tử kia, tam quan vặn vẹo, đây là bệnh, cần phải trị! Vừa hay ta am hiểu nhất là trị loại bệnh này, hôm nay tâm trạng ta tốt, sẽ không thu tiền thuốc men của ngươi.”

Cố Thanh Phong nói xong, trong mắt hắn hiện lên tia máu, đồng thuật, ngay lập tức phát động ảo ảnh

Nha hoàn nhìn thẳng vào hắn, hai mắt đảo một cái, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Cố Thanh Phong buông tay ra, nha hoàn xụi lơ trên đất như chó chết.

“Hãy tận hưởng ảo cảnh này đi.”

Cố Thanh Phong vì nha hoàn đích thân chuẩn bị một ảo cảnh, một ảo cảnh có thể chữa trị bệnh cho nàng ta.

Trong ảo cảnh, nha hoàn sẽ bị khi dễ đủ mọi cách, mà mỗi khi nàng ta chịu đựng đủ bắt đầu phản kháng, sẽ có người đứng ra khuyên nàng ta rộng lượng, nói cho nàng ta biết phải dĩ hòa vi quý, nếu như nàng ta không nghe, sẽ khiến mọi người tức giận, sau đó bị xử phạt.

Sau đó nội dung cốt truyện không ngừng lặp đi lặp lại, tiếp tục bị bắt nạt, phản kháng, sau đó xử phạt, luân hồi không ngừng.

Huyễn thuật này cũng không phải dùng một lần, mà là Cố Thanh Phong dùng hình thức dấu ấn để lại trên người nha hoàn, mỗi khi nàng ta ngủ, sẽ tiến vào ảo cảnh.

Mãi đến khi tam quan của nàng ta hoàn toàn bị thay đổi, ảo cảnh mới có thể tiêu tán.

Trước kia ảo giác không làm được trình độ cỡ này, nhưng sau khi linh hồn lực của Cố Thanh Phong tăng mạnh lên, sắp xếp một việc bình thường như thế này, vẫn dễ như trở bàn tay.

Bốp bốp bốp…

Một tràng tiếng vỗ tay giòn vang truyền đến từ cách đó không xa.

Cố Thanh Phong nghe tiếng quay qua nhìn, chỉ thấy một nữ tử mặc quần áo màu đỏ chậm rãi đi tới chỗ này.

“Huyễn thuật cao minh của công tử, quả thật làm cho Hồng Lý mở rộng tầm mắt.”

Người đến thực sự là Hồng Lý.

Nàng ta ưu nhã đi đến bên cạnh Cố Thanh Phong, trong lúc nhất thời, trong không khí cũng tràn ngập hương thơm ngọt ngào.

“Hồng Lý cô nương quá khen.”

Hồng Lý lắc đầu: “Ta cũng không phải là nói lời khách sáo, mà là thật lòng khen ngợi, thế nhân chỉ nói ta là Huyễn Mị song tuyệt, thật tình không biết rằng với đạo hạnh nhỏ bé này của ta ở trong mắt cao nhân chân chính như công tử, chẳng qua cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi, nha hoàn ta có thể trúng huyễn thuật cao minh như vậy, cũng coi như được lợi không ít, nói đến còn phải đa tạ công tử. ”

“Ồ?” Cố Thanh Phong âm thầm khen ngợi, Hồng Lý này nói chuyện quả nhiên có chút ẩn ý.

“Ngươi không trách ta, ngược lại còn muốn tạ ơn ta?”

“Nha hoàn ta ngày thường đi theo bên cạnh ta, nghe quá nhiều lời tâng bốc của đám nam nhân, lời nói dối này một khi nghe nhiều sẽ mất đi năng lực phân biệt đúng sai, sống càng ngày càng tự kiêu, luôn có thói quen áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, còn không biết ý nghĩ kia có bao nhiêu buồn cười, công tử có thể giúp nàng ta sửa sai, ta tất nhiên phải cảm tạ công tử.”

“Xem ra Hồng Lý cô nương ngược lại rất hiểu đạo lý.” Cố Thanh Phong khen ngợi.

Hồng Lý lắc lắc đầu: “Ta chỉ biết một đạo lý đơn giản nhất, đó chính là cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh không thể khinh nhục, hai người bọn họ chọc đến người không nên chọc, trả giá một chút cũng là chuyện nên làm.

Được rồi, công tử, chúng ta không nói những chuyện không vui này, đêm dài đằng đẵng, không phải công tử chỉ muốn đứng nói chuyện với ta cả một đêm thôi đó chứ? Tiểu nữ tử ở trong khuê phòng chuẩn bị xong rượu và thức ăn, kính xin công tử di bước. ”

“Chờ một chút, không phải còn có hai cửa ải sao?”

Hồng Lý lại bật cười: “Công tử phòng số 2 bị ngươi đánh ngất xỉu, công tử phòng số 3 cũng bị ngươi dọa đi, hiện tại chỉ còn lại một mình ngươi, nếu còn muốn tiếp tục khảo nghiệm, một khi công tử không được chọn, vậy tiểu nữ tử này tối nay chẳng phải là gối đơn khó ngủ sao? ”

Nói xong, Hồng Lý cũng không đợi Cố Thanh Phong trả lời, tự mình cười duyên rời đi.

Cố Thanh Phong nhìn phòng số ba trống rỗng, cũng không khỏi khàn khàn bật cười, lắc đầu, lập tức đi theo Hồng Lý.

Trong khuê phòng.

Cố Thanh Phong ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn bày mấy món ăn khéo léo, cùng với một bình rượu ngon.

Hồng Lý đứng trước người Cố Thanh Phong, khẽ chào.

“Còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của công tử?”

“Cố Thanh Phong.”

“Thì ra là Cố công tử, tiểu nữ hữu lễ.”

“Êi, gọi Cố công tử gì chứ, nghe sao xa lạ thế, ngươi cứ gọi ta một tiếng ca ca tốt đi.”

Hồng Lý đầu tiên là sửng sốt, lập tức bật cười một tiếng, nàng ta dùng con ngươi giống như nước thu liếc nhìn Cố Thanh Phong một cái, không chút nhăn nhó gọi một tiếng: “Ca ca tốt.”

“Than ôi! Muội muội tốt. ”

“Lúc trước nha hoàn có chút đắc tội, hôm nay muội muội ta nhảy một khúc để biểu lộ lòng áy náy, mong ca ca đừng trách tội.”

“Nói hay nói hay lắm, nhưng ta thích điệu múa mát mẻ hơn một chút, không biết có thể làm được không?”

“Ca ca lại khi dễ người ta.” Hồng Lý cười kiều, liền xoay người đi tới phía sau bình phong, bắt đầu thay quần áo mát mẻ.