Chương 106: Ngươi Hãy Dĩ Hoà Vi Quý (1)

“Cầu xin…cầu xin ngươi… ”

Nam tử cao ngạo gian nan cầu xin.

Tay của Cố Thanh Phong không nhúc nhích, vững vàng bóp cổ hắn ta, lúc này mặt hắn ta đã từ đỏ biến thành màu tím than.

“Kẻ yếu nên trốn ở trong xó xỉnh mà tu luyện, chứ không phải đến loại địa phương này nhảy nhót, không tự biết bản thân là kẻ yếu, chết cũng đáng, lời này không phải là ngươi nói sao? Sao thế? Bây giờ nhân vật hoán đổi cho nhau, ngươi lại bắt đầu không nhận?” Cố Thanh Phong bình tĩnh nói.

Nhưng mà lúc này nam tử cao ngạo đã bắt đầu trợn trắng mắt, một câu cũng nói không nên lời.

Cố Thanh Phong đột nhiên buông tay ra, nam tử cao ngạo ngã mạnh trên mặt đất, dưỡng khí một lần nữa tiến vào phổi của hắn ta, làm cho hắn ta không tự chủ được hít thở từng ngụm từng ngụm, kèm theo ho khan kịch liệt.

“Yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, nếu như gϊếŧ ngươi, vậy ta chẳng phải sẽ trở nên giống như ngươi sao? Tam quan vặn vẹo của ngươi cũng sẽ không vì ngươi chết mà thay đổi, cho nên ta cần ngươi sống, để ngươi dùng cả đời để sửa chữa sai lầm.”

“Khụ khụ khụ… ngươi muốn làm gì! Ta là…” Vẻ mặt nam tử cao ngạo hoảng sợ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố Thanh Phong, muốn nói ra lai lịch của bản thân để ngăn chặn hắn.

Nhưng Cố Thanh Phong cũng không cho hắn ta cơ hội, mà ngắt lời hắn ta, một bàn tay nhẹ nhàng đặt ở trên đan điền của hắn ta, thản nhiên nói: “Ta sẽ phế bỏ điền đan của ngươi, chặt đứt kinh mạch của ngươi, để cho ngươi trở thành kẻ yếu cả đời, để cho ngươi vĩnh viễn sống trong thống khổ và hối hận vô tận, mỗi khi đêm đến ngươi chìm vào giấc ngủ, ngươi sẽ nhớ tới ngày hôm nay, nhớ tới sai lầm của ngươi, ký ức ngày hôm nay sẽ trở thành ác mộng của cả đời ngươi, ngay từ đầu ngươi có thể sẽ oán hận sẽ phẫn nộ, nhưng nhiều năm sau, khi ngươi chết già trên giường bệnh, giờ phút hấp hối, nhớ lại cả đời mình, ngươi sẽ vô cùng hối hận, hối hận vì sao khi còn trẻ lại có suy nghĩ méo mó như vậy, hối hận vì sao lại trêu chọc ta.

Vì vậy, cố gắng mà ăn năn đi.”

Tay Cố Thanh Phong phát lực, nhưng đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một giọng nữ: “Mau dừng tay lại.”

Chỉ thấy nha hoàn thϊếp thân của Hồng Lý cô nương dẫn đường lúc nãy nhanh chóng chạy tới nơi này, dường như muốn ngăn cản trận thảm kịch này.

Cố Thanh Phong làm như chưa từng nghe thấy, tay phải mạnh mẽ phát lực, hung hăng oanh kích trên đan điền của nam tử cao ngạo.

“Không !!!”

Nam tử cao ngạo hét lên như điên …

Phanh!

Một chưởng hạ xuống, đan điền vỡ vụn, kinh mạch cũng theo đó mà đứt, tiếng kêu la của nam tử trong nháy mắt đột nhiên dừng lại.

Chỉ thấy hai mắt hắn ta lồi lõm, máu tươi kèm theo mảnh vụn nội tạng vỡ vụn phun ra, sau đó đầu nghiêng một cái, rồi ngất đi.

Lúc này, nha hoàn cũng chạy tới, nhìn thảm trạng của nam tử cao ngạo, nàng ta trợn mắt nhìn Cố Thanh Phong: “Tại sao ngươi lại xuống tay nặng như vậy!”

Cố Thanh Phong bình tĩnh nhìn nha hoàn một cái, thản nhiên nói: “Hắn ta ra tay với ta trước, tất nhiên phải trả cái giá thật đắt.”

“Nhưng ngươi cũng không bị thương mà? Sao ngươi lại đánh hắn ta trọng thương nặng như vậy?”

“Ồ?”

Cố Thanh Phong tỏ vẻ hơi kinh ngạc, loại cảm giác quen thuộc này, chẳng lẽ, đây chính là thánh mẫu phiên bản dị giới sao?

Ta không bị thương, đó là bản lĩnh của ta, hắn ta bị trọng thương, là do hắn ta không có bản lĩnh, chẳng lẽ bởi vì không bị thương thì không thể đánh trả?

“Vậy theo lời ngươi nói, ta nên làm thế nào?”

“Đương nhiên là dĩ hòa vi quý, nếu vừa rồi hắn ta đã công nhận thực lực của ngươi, cũng không có ý định cướp đoạt vị trí phòng số 1, ngươi hoàn toàn không cần phải ra tay, mọi người nhường một chút chẳng phải đều vui vẻ sao?”

Cố Thanh Phong nghe vậy, ánh mắt híp lại, bình tĩnh nhìn chăm chú nha hoàn nói: “Ngươi có biết hắn ta không nói gì mà đánh ta một chưởng hay không, nếu như không phải ta có chút bản lĩnh, đã chết từ lâu rồi.”

Nha hoàn tức giận trợn trắng mắt: “Ngươi đang già mồm át lẽ phải, sự thật rõ ràng là ngươi không bị thương, còn vị công tử này lại thành phế nhân.”

Cố Thanh Phong nhìn dáng vẻ nha hoàn lời lẽ hùng hồn, bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn hiểu ra một sự thật, đó chính là, một số đạo lý không thể giảng thông.

Sỡ dĩ biểu hiện của thánh mẫu làm cho người ta chán ghét, chính là bởi vì các nàng đứng ở góc độ thánh mẫu đi thương xót người khác, không hề có nguyên tắc cứ đứng bên cạnh yếu thế, lấy cái lương thiện tự cho là đúng, làm cảm động bản thân, các nàng không hiểu cái gì gọi là đồng cảm sâu sắc, cái gì gọi là đổi vị trí để suy nghĩ, chỉ biết một mực khuyên người khác rộng lượng, cho rằng ai yếu thì người đó có lý.

Thật tình không biết, không chịu đựng nỗi khổ của người khác, thì chớ khuyên người ta rộng lượng.

“Ồ, hoá ra ta bị người ta tát một cái, thì nên dĩ hòa vi quý, không thể đánh trả lại, nếu đã như vậy…

Ba!

Sau một tiếng giòn vang, trên gương mặt mềm mại của nha hoàn có thêm một dấu bàn tay đỏ như máu.

Nha hoàn bị đánh choáng váng, nàng ta không thể tin nhìn vẻ mặt đang mỉm cười của Cố Thanh Phong, ngây ngốc vài giây mới phản ứng lại.

“Ngươi đánh ta?!” Nha hoàn đột nhiên tức giận nói, giọng nói của nàng ta bởi vì phẫn nộ mà méo mó.

“Ngươi dám đánh ta?! Thân là một nam nhân, ngươi lại có thể đánh nữ nhân, ngươi có biết ta là nha hoàn mà tiểu thư nhà chúng ta yêu thích nhất hay không, nàng ấy biết toàn bộ quan to quý nhân của quận Ngô Đồng, ngươi… ”

“Suỵt!” Cố Thanh Phong mỉm cười ngắt lời: “Ngươi hãy dĩ hòa vi quý.”

Nha hoàn bị thái độ của Cố Thanh Phong trong nháy mắt làm cho tức giận: “Ngươi tát ta một cái, còn muốn bảo ta dĩ hòa vi quý? Ngươi đợi đó! Bây giờ ta sẽ đi nói với cô nương nhà ta, ngươi chết chắc… Uh… ”

âm thanh phẫn nộ của nha hoàn đột nhiên dừng lại, một đôi tay gắt gao bóp lấy chiếc cổ trắng nõn mềm mại của nàng ta, nhấc nàng ta lên.