Chương 104: Gây Khó Dễ Với Vương Béo

Trước khi xuyên không Cố Thanh Phong đã nhìn thấy rất nhiều giò heo trong tiểu thuyết, đến thế giới huyền huyễn ngâm một bài thơ hay, làm cho mọi người đều kinh ngạc, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại, làm sao có thể?

Võ trọng văn khinh, cường giả nắm giữ hết tất cả, ai sẽ nghe ngươi ngâm thơ gì chứ! Còn không hấp dẫn bằng cường giả giảng giải một chút về còn đường tu luyện.

Tuy nhiên loại chuyện phân biệt ảo thuật này, Cố Thanh Phong cũng không sợ, dựa vào linh hồn lực của hắn có thể so với tông sư, chỉ là huyễn thuật cũng dám múa rùa qua mắt thợ?

“Vương béo, Hứa đần, đi, xuống chơi cùng bản quan đi.” Cố Thanh Phong hô hoán trái phải, muốn đi xuống.

Nhưng ai có thể ngờ rằng vào lúc này, Hứa đần đột nhiên nói một câu: “Cố đại nhân, Vương béo đã đi xuống rồi.”

Chết tiệt! Vương béo!

Trên trán Cố Thanh Phong xuất hiện một đường hắc tuyến, hắn nhìn về phía sân khấu, quả nhiên có một tên mập mạp hơn ba trăm cân đang chen chúc trong đám người tìm hoa.

Đạp đạp đạp….

Cố Thanh Phong cũng đi xuống lầu.

Lúc này đã có không ít người từ trong bụi hoa chọn một đóa, sau đó cầm đến cho nữ tử thành thục kiểm tra, chỉ là bọn họ tay cầm hoa vừa mới đi được hai bước, hoa trong tay đã đột nhiên biến mất, giống như ảo ảnh.

Người ý thức được bản thân lấy phải hoa giả, lập tức đứng đó đấm ngực dậm chân, cảm thán mình đã bỏ lỡ lương duyên.

Cố Thanh Phong không quan tâm những người khác, mà dùng linh hồn lực nhẹ nhàng đảo qua, ngay lập tức đã phát hiện ra chỗ của hoa thật, không nói chỉ làm, đi tới trước hoa thật hái nó xuống, sau đó đưa cho nữ tử thành thục ở bên cạnh.

Nữ tử thành thục nhìn thấy Cố Thanh Phong nhanh như vậy đã tìm được hoa thật, trong đôi mắt đào hoa hiện lên vẻ kinh ngạc, vội vàng chúc mừng.

Lập tức hướng về phía mọi người nói: “Chúng ta cùng nhau chúc mừng vị công tử này, người đầu tiên tìm được hoa thật.”

Lời này vừa nói ra, chúng tân khách xôn xao, trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả đều tập trung ở trên người Cố Thanh Phong, một số võ giả có thực lực cường đại đã nhìn ra tu vi của Cố Thanh Phong, chỉ có Tụ khí tứ trọng, họ không khỏi càng kinh ngạc hơn nữa.

Không ngờ tới Cố Thanh Phong lại nhanh như vậy.

Tuy nhiên bọn họ cũng chỉ kinh ngạc một lát, rồi vội vàng tiếp tục tìm hoa, bởi vì Cố Thanh Phong đã cầm một đóa, cũng chỉ còn lại hai đóa thôi.

“Vị công tử này, xin dời bước tới hậu viện.” Một vị cô nương mặc đồ nha hoàn đi đến bên cạnh Cố Thanh Phong, cung kính nói.

Cố Thanh Phong gật gật đầu, ở trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, sẽ là người đầu tiên bước vào hậu viện, nhưng ngay lúc này lại bị Vương béo gọi lại.

Chỉ thấy Vương béo đầu đầy mồ hôi chen chúc qua đám người, đi tới bên cạnh Cố Thanh Phong, vẻ mặt nịnh nọt nói: “Cố đại nhân, ngài thật có bản lĩnh, lại có thể là người đầu tiên tìm được hoa, hay là… ngài cũng tìm giúp ta được không?”

Cố Thanh Phong mỉm cười: “Muốn ta giúp ngươi à? Không thành vấn đề, một trăm lượng.”

Vương béo kinh hãi vẻ mặt thay đổi: “Một… Một trăm lượng? Cố đại nhân, thuộc hạ làm gì có nhiều tiền như vậy.”

“Không có tiền? Không có tiền, ngươi còn dám gọi Hoa Cơ? Ngươi có biết giá cả của Hoa Cơ chính là một trăm lượng không, ngươi chờ một lát bị Thiên Hương lâu đánh ra ngoài đi.”

Sắc mặt Vương béo trong nháy mắt biến đổi, vội vàng nịnh nọt nói: “Đại nhân, ngài đừng trêu ghẹo ta nữa mà, không phải nói hôm nay là ngài mời khách sao?”

Cố Thanh Phong trừng mắt: “Biết là ta mời khách còn dám gọi Hoa Cơ? Tội thêm một bậc, ngươi cứ chờ đi!”

Cố Thanh Phong đi theo nha hoàn đến hậu viện, chỉ để lại một mình Vương béo sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác bơ vơ đứng tại chỗ.

Lúc này, Vương béo nhìn thấy Hứa đần đang ở bên cạnh, mở miệng nói: “Hứa… ”

“Ngừng lại, uống rượu lúc nào cũng sẵn sàng, mượn tiền thì ngậm miệng lại.”

Vương béo: “... ”

Hậu viện Thiên Hương lâu.

Nơi này có đình đài thủy tạ, núi giả trúc xanh, còn có đường nhỏ rợp bóng cây, ao cá nước trong xanh, trong ao cá còn nuôi một ao cá chép đỏ.

Nhìn ra được, chủ nhân ở đây rất biết thưởng thức.

Cố Thanh Phong vừa tiến vào nơi này, đã cảm giác được bầu không khí hoàn toàn khác biệt với lầu phía trước, bầu không khí của lâu phía trước là không khí náo nhiệt huyên náo, còn nơi này lại yên tĩnh du dương.

Nha hoàn dẫn Cố Thanh Phong xuyên qua con đường nhỏ rợp bóng cây, đi ngang qua ao cá trong xanh, cuối cùng dừng lại ở trước một gian phòng.

“Công tử, xin mời nghỉ ngơi phòng số 1 một lát, chờ hai vị khách quý còn lại tìm được hoa thật, tiểu thư nhà ta sẽ đến.”

Cố Thanh Phong gật đầu, lại nhìn khung cảnh chung quanh, phát hiện còn có hai phòng song song với phòng của mình, chẳng qua vị trí hơi ở phía sau.

Ba ngôi nhà này đều treo biển hiệu, theo thứ tự là một hai ba.

Cố Thanh Phong từ biệt nha hoàn, một mình vào phòng số một, bố trí bên trong rất tươi mát thanh nhã, đồ đạc không nhiều lắm, nhưng lại có một loại phong cách khác.

Hắn ngồi ở trên giường lẳng lặng chờ đợi, không lâu sau, đã nghe thấy ngoài cửa phòng truyền đến động tĩnh, hiển nhiên là nha hoàn lại dẫn những người khác tiến vào.

“Hai vị công tử, mời các vị lần lượt nghỉ ngơi ở phòng số hai và phòng số ba một chút, ta đi mời tiểu thư nhà ta.”

“Chờ đã, căn phòng này là sao vậy? Tại sao còn xếp số?” Một giọng nam kiêu ngạo vang lên.

“Hồi công tử, căn phòng này sắp xếp dựa theo thứ tự các người tìm được hoa thật, lát nữa tiểu thư nhà ta tới, còn có thể sẽ ra đề lần nữa, từ trong các người chọn ra một vị khách mời danh dự, mà số phòng cũng đại biểu cho thứ tự trả lời, phòng số 1 trả lời trước, tới phòng số 2, cuối cùng phòng số 3.

Tiểu thư nhà chúng ta thiết lập tổng cộng ba cửa ải, lúc nảy tìm hoa là cửa ải đầu tiên, phía sau còn có hai cửa ải, cho nên, công tử các vị nên nghỉ ngơi một lát trước.”

“Ừm, hiểu rồi.”