Chương 103: Hồng Lý (2)

“Là như vậy sao?” Cố Thanh Phong nghi hoặc hỏi.

Hắn ta nhìn lướt qua những vị khách, phát hiện có rất nhiều võ giả trong số họ, nhưng vào lúc này, tất cả bọn họ đều lộ vẻ mặt si mê hưởng thụ, hiển nhiên tất cả đều đang đắm chìm trong thuật pháp.

“Đương nhiên rồi đại nhân, thuộc hạ sao dám lừa ngài chứ, mọi người đều biết Huyễn thuật là giả, nhưng ngài đừng quên chỉ có giả mới có thể mang đến cho ngài sự thỏa mãn không tồn tại trong hiện thực.”

Nghe tới đây, Cố Thanh Phong đột nhiên có chút hiểu ra, tại sao một Huyễn Thuật đơn giản như vậy mà ai cũng bị trúng.

Cái này giống như mình đi xem phim, rõ ràng biết trong phim đều là giả, là diễn viên diễn xuất mà ra, nhưng tâm tình của mình vẫn bị kéo theo diễn biến của bộ phim, bởi vì mình đi xem phim là để đắm chìm vào đó, trải nghiệm thế giới trong phim, xem cuộc sống muôn màu của họ, nếu không thì mình đi làm gì?

Ăn no xong cầm số tiền này đi tiêu, sau khi đến nơi lại nói đều là đồ giả đó, đều là do diễn viên đóng kịch lừa người, vậy không phải là bị điên sao?

“Vậy… ta cũng thử xem?” Cố Thanh Phong nửa tin nửa ngờ nói.

Sau khi hít vào hai cái…

“Ha ha ha… Của ta, đều là của ta, Vương béo mạp ngươi mẹ nó đừng giành!”

Sau một nén hương, ánh mắt mọi người đều trở lại thanh tỉnh, nhưng mà ánh mắt vẫn hừng hực như trước, có thể nhìn thấy được mị lực của Hồng Lý.

Tuy nhiên mọi người lại nhìn về phía sân đài, lại phát hiện nữ tử hồng y kia đã không thấy đâu nữa.

“Hồng Lý cô nương đâu!”

“Đừng đi mà! Ta từ quận Đông Ngô thúc ngựa chạy suốt năm ngày năm đêm mới tới được đây, vì một cái nhìn thoáng qua khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Lý cô nương.”

“Hồng Lý cô nương, ta muốn chuộc thân cho nàng!”

。。。。。。

Trong tiếng kêu la của mọi người, một nữ tử hơn ba mươi tuổi giống như đào mật, tay cầm quạt phe phẩy, từng bước đi lên trước sân khấu.

“Chư vị khách quý, Hồng Lý cô nương của chúng ta múa xong một khúc đã đi nghỉ ngơi rồi.” Nữ tử thành thục yêu kiều cười nói.

Đám khách khứa nhất thời bất mãn kêu gào, nữ tử thành thục thấy thế vội vàng nói: “Chư vị không cần nóng vội, vẫn còn cơ hội gặp Hồng Lý cô nương.”

“Cơ hội gì?” Dưới sân khấu có người lắm mồm hét lớn.

“Hồng Lý cô nương ra một đề, chỉ cần có thể trả lời, thì có thể đi đến hậu viện uống rượu nói chuyện cùng Hồng Lý, nói chuyện suốt đêm dưới ánh nến.”

Mọi người vừa nghe xong đều vô cùng kích động, vội vàng la hét bảo nữ tử lấy đề ra.

Nữ tử thành thục phân phó gã sai vặt ở một bên đi lấy, không lâu sau, hai tay gã sai vặt hai tay bưng một cái khay gỗ, trên khay đặt một cuộn trục, cung kính đi lên sân khấu.

Cố Thanh Phong ở lầu hai vừa nhìn thấy cuộn trục, nhất thời hai mắt sáng lên, hôm nay chẳng lẽ lại đến thời khắc ta trổ tài sao?

Hắn đã xem qua vô số tiểu thuyết trên mạng, tất nhiên biết rõ loại tình tiết này.

Giò heo đến thanh lâu, sau đó dựa vào thơ Đường, Tống từ đọc thuộc lòng ở kiếp trước, bất ngờ được mọi người chú ý, sau đó được hoa khôi ái mộ, chơi gái miễn phí!

Không ngờ bản thân mình cũng gặp được loại chuyện tốt đẹp như vậy.

Ba trăm bài Đường Thi thì hắn thuộc nha!

Chỉ cần không phải là cá lọt lưới giáo dục phổ cập, trên đất Hoa Hạ tùy tiện kéo ra một người, cũng có thể ngâm lên mấy bài thơ, hơn nữa ở chỗ này đều là kiệt tác.

Nhanh chóng ra đề đi, bất luận là phong hoa tuyết nguyệt, cảm thán thế sự, bi thu hoài cổ, loại nào cũng được, năm ngàn năm văn hóa truyền thừa của Hoa Hạ, dù cho ngươi ra bất cứ đề gì, lão tử cũng có thể tìm ra bài thơ tương ứng.

Rất nhanh sau đó, dưới sự thúc giục của mọi người, nữ tử thành thục mở quyển trục ra.

Quyển trục này là một bức tranh, trên đó vẽ đầy đủ các loại hoa, hoa tranh nhau khoe sắc, hoa mẫu đơn, hoa hồng, hoa mai, hoa đào, hải đường… đếm sơ sơ, cũng không dưới trăm loại hoa.

Cố Thanh Phong vừa nhìn thấy lập tức vui vẻ, lấy hoa làm đề tài sao? Cái này quá đơn giản! Chỉ cần tuỳ tiện nghĩ một chút cũng có thể nghĩ ra không dưới mười bài.

Chọn bài nào đây?

Cảm thì hoa tiễn lệ, hận biệt điểu kinh tâm? (Cảm thương mà hoa ướt lệ, Như con chim bị tên, kinh sợ sự chia lìa) Có vẻ như nó không hợp với tình huống.

Nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu xuân phong? (Má hồng nơi nao tìm chẳng thấy. Đào hoa vẫn vậy cười gió đông.) Hình như hơi buồn.

Xuân sắc mãn viên quan bất trú, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai? (Vườn sâu khoá xuân nào chăng được. Kìa nhành hạnh thắm vượt tường nghênh.) Ơ! Cái này hay!

Đang lúc Cố Thanh Phong suy nghĩ, nữ tử thành thục đột nhiên rung rung bức tranh, trong nháy mắt, một sự việc thần kỳ đã xảy ra.

Chỉ thấy những bông hoa trên bức tranh lần lượt sống lại, tranh nhau trút xuống từ trong bức tranh, trong nháy mắt trải đầy cả sân khấu!

Sân khấu vốn rộng lớn lại trở thành hoa viên.

Chốc lát, trên sân khấu vạn hoa tranh nhau khoe sắc, nhân tử yên hồng, trong đó còn có hồ điệp bay lượn, ong mật lấy mật, mọi người thậm chí có thể ngửi được từng làn hương hoa kia thấm vào ruột gan.

“Lại là huyễn thuật?” Cố Thanh Phong sửng sốt: “Làm một bài thơ cũng cần hoa lá cành như vậy sao?”

“Chư vị khách quý, đây là Bách Hoa Tranh Diễm Đồ do Hồng Lý cô nương tự tay vẽ, mặc dù là huyễn thuật, nhưng trong những bông hoa này lại có ba đóa hoa là thật, mà đề tài lần này chính là, từ trong muôn vàng bông hoa, tìm ra ba đóa hoa thật, mỗi người chỉ được chọn một đóa hoa, điều này cũng có nghĩa là, cuối cùng sẽ có ba vị có thể đi đến hậu viện, được gặp mặt Hồng Lý cô nương, được rồi, mọi người bắt đầu đi.”

Cố Thanh Phong ngay lập tức trợn tròn mắt, không phải làm thơ sao? Sao lại biến thành phân biệt ảo thuật rồi?

Tuy nhiên hắn nghĩ lại cũng đúng, nơi này dù sao cũng là một thế giới võ đạo huyền huyễn, cũng không phải một thế giới tương tự như thế giới Hoa Hạ cổ đại.

Ở chỗ này, võ giả mới là chủ đạo, hoàn toàn không có chuyện văn nhân thi sĩ, cho nên làm sao có thể ra đề làm thơ, đương nhiên là thứ có liên quan đến võ đạo rồi.

Ôi, mấy cuốn tiểu thuyết đã làm hại ta rồi!