Chương 101: Lật Thẻ Bài

Nhưng khi họ bước vào đại sảnh thì đã quên luôn cô nương kia.

Đại sảnh của Thiên Hương lâu rất lớn, bên trong khách khứa chật kín, trong số đó có vô số cô nương trang điểm đậm qua lại không ngớt, mời rượu khắp nơi.

Tiếng cụng ly, tiếng nói chuyện cùng tiếng cười duyên dáng của các cô gái vang lên không dứt.

Chính giữa đại sảnh, có một sân khấu phủ vải đỏ, trên đó có người đang đánh đàn, có người đang khiêu vũ, dưới sân khấu có vô số khách mời đồng loạt vỗ tay, vô cùng náo nhiệt.

“Khách quan mời đi hướng này, phòng của các vị ở lầu hai.”

Lúc này Cố Thanh Phong và những người khác đang bị phân tâm, làm gì nghe thấy giọng nói của người hầu kia.

Cũng bởi vì Cố Thanh Phong đã trải qua kiểm tra của Thi Mị trong ngục Trấn Ma, nên rất nhanh thôi đã hoàn hồn trở lại, nổi giận quát đám người kia: “Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của mấy người các ngươi kìa, lên lầu!”

Đám người lúc này mới hoàn hồn trở lại, bỗng nhiên mặt đỏ tới mang tai, đi theo người hầu kia lên lầu.

Tuy nhiên, khi đến bên cạnh cầu thang, người hầu đó lại dừng lại.

“Sao vậy?” Cố Thanh Phong hỏi.

Người hầu đó mỉm cười chỉ vào một cái bục ở bên cạnh, bên trên treo đầy những thẻ bài bằng gỗ sơn đỏ.

Cố Thanh Phong tò mò nhìn, chỉ thấy rằng trên mỗi tấm gỗ đỏ đều viết một cái tên

Ngọc Nhi, Mẫu Đơn, Hồng Tụ, Tiểu Thúy, Như Hoa…...

“Mời các vị khách quan lật bài trước.”

Cố Thanh Phong thầm kinh ngạc, cảm khái Thiên Hương lâu này thực biết cách chơi.

“Những thẻ bài này lật như thế nào?”

“Mời khách quan xem, tấm thẻ đỏ này chia làm ba hàng, hàng trên là Hoa Khôi, hàng giữa là Hoa Cơ, hàng dưới cùng là Hoa Nữ, đại diện cho ba cấp bậc của các cô nương ở Thiên Hương lâu chúng tôi, phẩm chất là từ cao xuống thấp, giá tiền cũng là từ cao xuống thấp.

Nếu ngài nhìn trúng người nào, hãy lật lá bài của cô ấy ra, điều đó có nghĩa là ngài đã chọn cô ấy, và những người khác sẽ không được chọn cô ấy nữa khi họ thấy thẻ bài đã lật. ”

Cố Thanh Phong nhìn vào những thẻ bài này, phát hiện quả nhiên hơn một nửa trong số chúng đều đã bị lật lại.

Hơn nữa mặt trước của thẻ bài này là tên của một người, mặt sau lại là một bông hoa tươi đang nở rộ.

Lúc này, người hầu kia lại giải thích nói: “Mặt sau của thẻ biển này có khắc hoa, tức là tên hoa đã có chủ, ngài có thể chọn những thẻ bài còn chưa lật.”

Đỉnh thật, thực biết cách chơi.

Cố Thanh Phong cũng cảm thấy hứng thú, chỉ thấy hắn không nói nhiều, trực tiếp đưa tay đến hàng trên cùng, cũng tức là hàng của Hoa Khôi, lật thẻ bài của Như Hoa lại.

Sau đó, hắn không dừng tay, lại lật tiếp thẻ bài của Tự Ngọc.

“Khách quan, ngài thật là có mắt nhìn, Như Hoa và Tự Ngọc là hoa tỷ muội hiếm có trong các Hoa Khôi ở Thiên Hương lâu chúng tôi.”.

“Như vậy là được rồi à? Các nàng ấy khi nào mới đến?”

“Ngài vào phòng đợi một lát, các nàng ấy sẽ đến ngay.”

Cố Thanh Phong nhẹ gật đầu, sau đó nói với đám người: “Đừng ngẩn người ra nữa, các ngươi cũng chọn đi.”

Kì thực đám người đã sớm không đợi nổi nữa, chỉ có điều Cố Thanh Phong còn chưa chọn xong, bọn họ làm sao dám chọn.

Thấy Cố Thanh Phong nói như vậy, đám người cũng không kiềm chế nữa, lần lượt bước lên lật bài của mình, nhưng họ không dám làm giống Cố Thanh Phong, một lúc lật cả hai người, còn đều là Hoa Khôi.

Vốn nghĩ muốn tiết kiệm tiền cho Cố Thanh Phong, nên đám người đều lật thẻ bài Hoa Nữ.

Chỉ duy nhất có Vương béo, hắn chọn thẻ bài Hoa Cơ.

Cố Thanh Phong yên lặng liếc Vương béo một cái, sau đó đi lên lầu.

Một đám người đi tới phòng riêng, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ lớn “Ngoạn Nguyệt Miên Vân”.

Cố Thanh Phong thầm nghĩ bốn chữ này tổng kết rất tốt, sau đó đẩy cửa vào trước, bước vào bên trong.

Những người khác cũng nối đuôi nhau vào sau.

Bên trong căn phòng rất rộng, những chiếc bàn nhỏ được xếp nối tiếp nhau, tạo thành một hình chữ nhật, chừa một khoảng trống ở giữa cho vũ cơ khiêu vũ.

Cố Thanh Phong lên ngồi ở ghế chủ vị, đám người cũng lần lượt ngồi vào chỗ của mình, một lúc sau, từng người hầu mang rượu và thức ăn đến, trên bàn bày đầy những món ngon.

Qua một lúc sau, các cô nương cũng đến, cũng mười mấy người, lập tức trong phòng tràn ngập tiếng cười với hương thơm xộc lên mũi.

Đám người nói cười vui vẻ, nâng ly cạn chén, hân hoan vô cùng.

Lúc này các vũ cơ trong trang phục mát mẻ biểu diễn những điệu múa, với những tư thế mê hoặc, uyển chuyển, thướt tha mềm mại.

Vào lúc đám người đang phong hoa tuyết nguyệt, nghỉ ngơi vui chơi, tại một nơi bí ẩn ở phía Tây Bắc, sâu hàng trăm mét dưới lòng đất, có một cung điện hùng vĩ dưới lòng đất.

Cung điện dưới lòng đất u ám đến mức không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nó bày đầy những ngọn lửa quỷ màu xanh để thắp sáng.

Mà trong chủ điện của cung điện dưới lòng đất, một người đàn ông mặc áo bào đen đang thảo luận điều gì đó với một mỹ nữ mặc quần áo màu đỏ.

“Kính Yêu chết rồi.” Thanh âm khàn khàn của người đàn ông từ trong hắc bào truyền ra.

Mỹ nữ mặc trang phục đỏ có hơi kinh ngạc, lập tức cười nói: “Cái tên ngu xuẩn kia chết rồi? Như vậy cũng tốt, khỏi phải ngày nào cũng bị hắn làm phiền, muốn tranh đoạt vị trí thứ hai.”

“Hắn chết cũng không quan trọng, quan trọng là Huyết Thần Tử trên người hắn mất rồi.” Người đàn ông mặc hắc bào trầm giọng nói.

Sắc mặt nữ nhân liền thay đổi: “Mất rồi? Làm sao có thể, giữa các Huyết Thần Tử đều có thể cảm ứng lẫn nhau, không lẽ ngươi không cảm ứng được sao?”

Nam nhân nọ lắc đầu: “Có thể là bị kẻ nào đó dùng thủ đoạn che đi cảm ứng rồi, cho nên ta cần ngươi đi điều tra một chuyến.”

“Người gϊếŧ Kính Yêu là ai?”

“Theo như thông tin mà giáo chúng truyền đến, người đó tên là Cố Thanh Phong, là một Trừ Ma Sứ của Trấn Ma Ti huyện Ngô Đồng, tu vi chỉ là Tụ Khí cấp bốn.”